Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1256: Thiên Lý Truy Tung

“Ngài yên tâm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, con nhất định sẽ tìm được người mang về.” Nhận nhiệm vụ xong, Vương Viễn vỗ ngực thề son sắt.

“…”

Huyền Từ câm nín nói: “Tốt nhất là còn sống…”

Vương Viễn khó hiểu bảo: “Ngài đừng cứng ngắc vậy chứ, giang hồ hiểm ác bao nhiêu, cha Tiêu Phong võ công cao cường như vậy mà còn bị các ngài chơi đùa đến chết, một tiểu hòa thượng như Hư Trúc sao có thể vô duyên vô cớ thất lạc được. Không biết chừng hiện tại…”

“Được rồi, ngươi đừng nói nữa!”

Vương Viễn còn chưa nói hết câu, Huyền Từ đã trực tiếp ngắt lời: “Người tốt sẽ được trời giúp, Hư Trúc nhất định không có việc gì, ngươi nhanh chóng tìm người về đây rồi giao lại cho Huyền Nan sư thúc, không được phạm sai lầm… Đi nhanh đi!!!”

Ba chữ cuối cùng Huyền Từ gần như là hét lên.

Vương Viễn giật nảy mình, vội vàng lùi về sau nhanh chóng rời khỏi Đại Hùng bảo điện.

Hôm nay Huyền Từ trông hơi khác thường, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.



Vương Viễn rất quen thuộc Lôi Cổ Sơn Tiêu Dao Cốc, bởi vì Tống Dương tu luyện ở ngay Tiêu Dao Cốc. Thông Biện Tiên Sinh Tô Tinh Hà trong lời đồn hắn cũng quen, đó chính là sư phụ của Tống Dương, hơn nữa còn từng truyền thụ “Đề Hồ Quán Đỉnh” cho hắn. Võ công của lão cũng khá, hơn nữa trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì không giỏi, quả thực là một con người toàn năng, một Hoàng Dược Sư phiên bản thấp hơn.

Nhiệm vụ tìm người hay tìm vật trong trò chơi sở dĩ không được mọi người yêu thích chủ yếu vì trình độ phức tạp khiến cả quá trình làm nhiệm vụ trở nên hết sức khó khăn.

Mọi người chơi trò chơi để giải tỏa áp lực, giết người diệt quái không phải hay hơn sao, cần gì tốn sức đi lần mò tìm kiếm cho trầm cảm ra.

Dĩ nhiên, không phải không có dạng người chơi thích mấy trò giải đố, bọn họ còn tổng kết ra cả một quy trình tìm người tìm đồ.

Để tìm được mục tiêu, đầu tiên phải khoanh vùng vị trí mục tiêu mất tích dựa trên các đầu mối đã cho, sau đó phong tỏa phạm vi, cuối cùng là tiến hành tìm kiếm trong phạm vi đã đánh dấu.

Biện pháp này mặc dù có vẻ ngu ngốc nhưng lại rất hữu hiệu.

Lôi Cổ Sơn nằm sát biên giới Hà Nam, cách Lạc Dương không xa, địa điểm mất tích hẳn ở đâu đó quanh vùng biên giới.

Nếu Hư Trúc mất tích trên đường từ Thiếu Lâm tự đến Lôi Cổ Sơn thì phạm vi mất tích hẳn nằm giữa Lạc Dương và Lôi Cổ Sơn.

Phạm vi này không lớn cũng không nhỏ.

Hư Trúc không phải kẻ ngốc, càng không phải động vật như A Hoàng, sau khi lạc đoàn chắc chắn sẽ không chạy lung tung, khả năng cao là vào nghỉ chân trong khách điếm ven đường nào đó rồi.

Trừ phi thằng nhóc kia bị thiểu năng trí tuệ mới chui rúc vào tận trong rừng già.

Sau khi khoanh vùng phạm vi mất tích, Vương Viễn nhắn tin vào kênh đoàn đội: “Có ai ở gần Lạc Dương không? Giúp ta tìm người với! @Tất cả mọi người.”

“Tìm ai?”

Bôi Mạc Đình, Mario, Tống Dương, Điều Tử và Đạo Khả Đạo nhìn thấy tin nhắn của Vương Viễn thì thi nhau ngoi lên. Một Đám Ô Hợp tổng cộng có mười một người, trong đó đã có sáu người Vương Viễn ở vùng Trung Nguyên.

“Hư Trúc!”

Vương Viễn giải thích rõ hơn: “Là một tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm tự.”

“NPC à?” Mọi người hỏi.

“Ừa!” Vương Viễn đáp chắc nịch.

“Phải NPC cao cấp không?” Mọi người lại hỏi. Nếu muốn tìm người thì phải hỏi cho cặn kẽ, tránh trường hợp lúc đụng mặt lại không nhận ra.

NPC cao cấp của Thiếu Lâm tự đều mặc cà sa màu vàng, trông ngầu cực kỳ, tìm loại mục tiêu này cực kỳ đơn giản.

“Không đâu…” Vương Viễn suy tư chốc lát rồi nói: “Đến bản thân cũng đi lạc được thì sao có thể là NPC cao cấp đây? Cách ngu ngốc chỉ đúng một bước.”

“Vậy ngươi tìm một kẻ vô dụng như vậy làm gì?” Mọi người chả hiểu ra làm sao.

Nếu hắn nói đi tìm một NPC cấp cao thì chắc chắn là có chỗ tốt mới làm, còn NPC cấp thấp cho được ích lợi gì chứ? Chẳng lẽ Vương Viễn lại nhận được nhiệm vụ kỳ quái gì cho phần thưởng rất hậu hĩnh?

“Ta cũng chịu, Huyền Từ gào khóc bắt ta đi tìm bằng được! Lão thực sự gào khóc cầu xin ta đó!” Vương Viễn kể lại biểu hiện khác thường hôm nay của Huyền Từ cho mọi người nghe.

“Thật không? Ta không tin đâu!”

Tống Dự, Mã Dự, Bôi Dự và các loại Dự khác nhao nhao gửi tin tỏ vẻ mình rất nghi ngờ chuyện này.

Phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm tự là người đứng đầu võ lâm chính phái, Nhất Đại Tông Sư đức cao vọng trọng như vậy sẽ gào khóc cầu xin Vương Viễn đi tìm giúp một tiểu hòa thượng á? Nghe cứ thấy sai sai sao ấy.

“Tiểu hòa thượng kia có phải là con riêng của Huyền Từ không đấy?” Mario cũng đưa ra giả thiết y hệt Vương Viễn lúc trước.

“Ngươi cũng cho là như vậy đúng không?”

“Ừ, đúng!”

“Ta cũng nghĩ vậy này!” Vương Viễn nói.

“Anh hùng có suy nghĩ giống nhau, hai ta đúng là thần giao cách cảm…” Hai tên Ngưu Mã lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau rồi đấy.

“Hai ngươi có thể bớt buồn nôn đi được không?” Tống Dương nhìn mà tê cả da đầu, đột nhiên dâng lên xúc động muốn diệt khẩu hai tên này.

“Hai gã này lúc nào chả khiến người ta mắc ói! Chị Vô Kỵ à, nếu ngươi muốn trừng trị lão Mã, ta có thể giúp ngươi!” Bôi Mạc Đình không quên đổ thêm dầu vào lửa.

“Sao không trừng trị lão Ngưu đi?” Mario tức giận.

“Không đánh lại chứ sao… Hỏi thừa!” Bôi Mạc Đình bày tỏ.

“Đù!” Mario tức đến văng tục.

“Được rồi được rồi, đừng để ý đến chuyện Hư Trúc có phải là con riêng của Huyền Từ hay không, tóm lại cứ tìm được hắn ta trước rồi tính sau.” Mắt thấy nội dung bàn luận sắp chệch sang một hướng đi khác, Đạo Khả Đạo vội kéo mọi người lại chủ đề chính.

“Lão Đạo nói đúng, theo kinh nghiệm phá án của Lục Phiến Môn bọn ta, mọi người có thể tìm kiếm trên các nhánh quan đạo, mấy NPC cấp thấp thường không cách quan đạo quá xa đâu.”

Nói tới đây Điều Tử lại bổ sung thêm: “Song có ta hỗ trợ thì không cần rườm rà đến vậy. Lão Ngưu, ngươi có quần áo Hư Trúc từng mặc không?”

“Định làm gì vậy?” Đám Bôi Mạc Đình ngu ngơ hỏi.

“Ta dùng Thiên Lý Truy Tung chứ sao!” Điều Tử nói: “Chỉ cần có đồ hắn ta từng dùng là ta có thể mở truy tung, tìm kiếm mục tiêu trong phạm vi nhất định.”

Nghe Điều Tử nói như vậy, Vương Viễn và Mario đột nhiên sực nhớ ra, hồi ở Hành Dương cả hai đã được chứng kiến tuyệt kỹ tổ truyền này của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận