Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1152: Ta không muốn nợ ngươi

“Ầm!!!”

Một tiếng động lớn vang lên, Hồng An Thông bị đánh bay đi ước chừng bảy tám mét, vừa rơi xuống đất lại phải lùi thêm mấy bước nữa.

“Đi mau đi mau! Chiêu này của lão Ngưu không kéo dài được bao nhiêu thời gian đâu!”

Độc Cô Tiểu Linh thấy Vương Viễn áp chế được Hồng An Thông thì vội giục Phương Đông Chưa Tỏ, tiện tay xách lấy Vi Tiểu Bảo, mở rộng đôi cánh sau lưng, bay ra ngoài đại điện.

“Nhớ bảo vệ phu nhân cẩn thận!” Vi Tiểu Bảo đang ở trên không trung vẫn không quên Tô Thuyên.

“Lão Ngưu nhớ bảo trọng!” Phương Đông Chưa Tỏ kéo Tô Thuyên biến mất ngay cửa.

“Không được chạy!”

Hồng An Thông vẫn còn ở đây, Vương Viễn tự biết kim thân sáu trượng có hạn chế thời gian, không thể lãng phí trạng thái này được.

Sau đi đẩy lùi Hồng An Thông, Vương Viễn khẽ phẩy tay, hộ thủ biến thành trường côn, sau đó đón gió phóng vụt lên thành một cây vũ khí cao hai trượng, to cỡ bát ăn cơm. Hắn cầm lấy trường côn nện thẳng xuống đầu Hồng An Thông.

Hồng An Thông không phải kẻ ngu, mới nãy vừa ăn thiệt chỗ Vương Viễn, lúc này nào dám coi thường. Lão ta lộn nhào về sau, tránh thoát khỏi đòn tấn công của Vương Viễn.

“Uỳnh!”

Trường côn nện mạnh xuống đất, chỗ va chạm lún xuống thành một cái hố to.

“Tới đây cho ta!”

Vương Viễn đánh hụt một đòn bèn thu trường côn lại, tiến lên trước, vừa hét lớn vừa sử dụng [Thưởng Châu Tam Thức].

[Phật Pháp Vô Biên – Phật Vấn Già Lam]

“Gào!!!”

Một tiếng rồng gầm vang lên, một luồng chân khí hình rồng rời khỏi tay hắn lao đến chỗ Hồng An Thông.

Trong trạng thái kim thân sáu trượng, cự ly tấn công và phạm vi sát thương của Vương Viễn cũng theo vóc người tăng lên trên diện rộng. [Thưởng Châu Tam Thức] vốn là tấn công đơn mục tiêu, giờ lại trở thành chiêu thức tấn công diện rộng.

Hồng An Thông tránh né chẳng kịp, bị Vương Viễn túm lấy đùi phải.

Hắn giật mạnh tay về sau, lôi lão ta đến trước người, sau đó nện một chưởng thẳng vào đùi.

“Răng rắc!”

Đùi phải của Hồng An Thông bị đánh gãy.

Có chân là chạy được nên chỉ cần chặt gãy chân lão ta, cho dù trạng thái kim thân sáu trượng kết thúc trước khi kết liễu được đối thủ, thì bấy nhiêu thời gian cũng đủ để đám Độc Cô Tiểu Linh chạy thoát.

Hồng An Thông kỳ thực cũng là một lão già rất ngoan độc, lúc bị Vương Viễn đánh gãy một chân cũng không quên đánh trả. Chỉ thấy lão gồng lưng tụ lực, bị Vương Viễn nhấc lên rồi mà vẫn khom người đứng dậy được, năm ngón tay phải gập cong, tóm lấy cổ họng hắn rồi vận chuyển chân khí.

“Rào!!!”

Trạng thái kim thân sáu trượng của Vương Viễn vốn đã sắp hết, lại bị Hồng An Thông bóp vỡ, cứ thế hóa thành những vụn sáng nhỏ.

“Khụ khụ!”

Trạng thái Phật Pháp Vô Biên bị giải trừ, Vương Viễn mất sức, ho khan không ngừng, đặt mông ngồi bệt dưới đất.

“Ha ha ha ha! Hòa thượng! Ngươi thua rồi!”

Hồng An Thông cười như điên, vung tay đập một chưởng vào đầu Vương Viễn.

Di chứng sót lại sau khi biến thân khiến công lực của Vương Viễn biến mất hoàn toàn… Chưởng kia mà đánh trúng hắn nhất định hồn phi phách tán.

“Keng!”

Mắt thấy Vương Viễn sắp bị Hồng An Thông tiễn về gặp ông bà ông vải, đột nhiên sau lưng lão ta vang lên tiếng đại hoàn đao. Bàn Đầu Đà cầm đại hoàn đao bổ một phát vào lưng lão.

Sức lực to lớn khiến Hồng An Thông lảo đảo ngã bổ ngào về trước, miệng phun ra máu.

“Bàn Đầu Đà, ngươi chưa chết hả?”

Vương Viễn mừng rỡ không thôi, vội vàng điều tức khôi phục nội lực.

Đầu óc Bàn Đầu Đà mặc dù không được tốt lắm nhưng so về võ công thì cũng coi như cao thủ mạnh thứ hai đảo Thần Long, chỉ đứng dưới Hồng An Thông.

Gã thình lình vung một đao như vậy, dẫu không thể giết chết Hồng An Thông ngay nhưng đòn tấn công đầy bất ngờ này đủ để khiến lão bị thương không nhẹ.

Hồng An Thông phun máu đầy miệng, lão ta xoay người lại, nện một chưởng vào bụng Bàn Đầu Đà khiến gã giật lùi về sau.

Hồng An Thông nhảy lên đuổi theo, không đợi Bàn Đầu Đà ổn định lại thân hình đã đập liên tiếp ba chưởng vào ngực gã.

Bàn Đầu Đà bị đánh đến hộc máu, buộc phải lùi lại.

Mới nãy đám Bàn Đầu Đà bốn chọi một mà còn không áp chế được Hồng An Thông thì giờ nói gì đến một chọi một. Dù Hồng An Thông có gãy một chân, lão ta vẫn thoải mái áp chế được Bàn Đầu Đà.

Từ đây có thể thấy sự chênh lệch giữa cao thủ tuyệt đỉnh và cao thủ nhất lưu rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Điều này cũng giúp Vương Viễn cảm nhận được sức chiến đấu chân chính của cao thủ tuyệt đỉnh.



Đoàn Duyên Khách được xem là cao thủ nhất lưu cao hơn cấp chưởng môn một bậc mà Tiêu Phong còn tự tin rằng phải có năm Đoàn Duyên Khách mới khiến y không chống đỡ nổi. Đám Bàn Đầu Đà chẳng qua cao thủ nhất lưu thấp hơn cấp chưởng môn một bậc, đối mặt với cao thủ tuyệt đỉnh như Hồng An Thông hiển nhiên là không bằng rồi.

Cao thủ tuyệt đỉnh không chỉ hơn người khác ở chỉ số tấn công và phòng ngự mà còn có năng lực chiến đấu và kinh nghiệm tác chiến nữa.

Trạng thái kim thân sáu trượng hiển nhiên có thể giúp Vương Viễn vọt lên cảnh giới tuyệt đỉnh trong thời gian ngắn, nhưng muốn đối đầu với cao thủ tuyệt đỉnh thực sự thì vẫn cách một khoảng nhất định.

Sở dĩ Hồng An Thông thua thiệt trong tay Vương Viễn, bị đánh gãy một chân, thứ nhất là vì lão không biết sau khi hắn biến thân thực lực lại tăng đột biến như vậy, hai là đầu óc lão bây giờ không tỉnh táo, cứ đâm đầu đối diện với hắn trong trạng thái này.

Đổi lại là ngày thường, với kinh nghiệm chiến đấu của Hồng An Thông, sau khi biết được thực lực của Vương Viễn, lão ta chắc chắn sẽ chọn lối đánh mài mòn quân địch trước tiên, đợi chiêu thức của hắn vào thời gian làm lạnh mới ra tay.

Vương Viễn còn chưa kịp hồi phục công lực, Bàn Đầu Đà đã bị Hồng An Thông dồn đến chân tường, thanh máu trên đầu cũng biến thành màu đỏ báo động.

Dựa theo tính tình của Vương Viễn ngày thường, lúc này hắn chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng Vương Viễn dù có gian trá đến đâu cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa.

Nói thế nào Bàn Đầu Đà cũng vừa cứu Vương Viễn một mạng, giờ sao hắn có thể nhắm mắt làm ngơ được chứ.

NPC khác với người chơi, người chơi chết rồi còn sống lại được, NPC thì chẳng khác nào chết thật, cho dù đổi mới, trình tự cũng bị cách thức hóa, trở thành một Bàn Đầu Đà hoàn toàn khác.

“Ai bảo ta đây không muốn nợ ngươi chứ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận