Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 811: Lệnh bài Thưởng thiện Phạt ác

“Thứ này... thứ này là La Hán Phục Ma Công sao?” Vương Viễn lập tức ngây người.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào, không ngờ La Hán Phục Ma Công mà Huyền Từ vẫn luôn muốn tìm, vậy mà lại nằm trong tay của Thạch Phá Thiên... Điều càng khiến cho hắn không ngờ được, chính là La Hán Phục Ma Công không phải là một quyển sách, mà là một bộ rối gỗ nhỏ bé...

Mẹ nó, thế này cũng hại người quá đi mất, bất cứ người bình thường nào, cũng sẽ không đi liên kết công pháp với một đống búp bê như vậy.

“Không sai!”

Tạ Yên Khách đáp: “Đại Bi lão nhân cũng được xem là cao thủ hiếm có đương thời, làm sao trong tay ông ta lại có đồ vật bình thường không đâu được cơ chứ. Nếu Cẩu Tạp Chủng đã có lòng tặng chiếc hộp này cho ngươi, vậy ta cũng không thể khiến nó mai một được! Sao thế? Phần thưởng của chúng ta vẫn khiến ngươi hài lòng chứ!”

“Tạm thời hài lòng đi!” Vương Viễn gật đầu, nhanh chóng cất chiếc hộp đi.

Thực ra hắn vẫn hơi bất mãn với hành động đầu cơ trục lợi của Tạ Yên Khách, nhưng làm người phải biết chừng mực. Nếu Tạ Yên Khách không nói, thì cả đời này, chỉ sợ Vương Viễn cũng không biết [La Hán Phục Ma Công] ở đâu... Có thể lấy được [La Hán Phục Ma Công], chuyến đi này xem như không uổng phí.

Sau khi lấy được phần thưởng, nhiệm vụ của Vương Viễn cuối cùng cũng hoàn thành, lại còn thuận tiện hoàn thành dứt điểm nhiệm vụ sư môn mà lão hòa thượng Huyền Từ giao cho hắn.

Trên con đường trở về Thiếu Lâm Tự, Vương Viễn vẫn luôn do dự, rốt cuộc có nên giao nhiệm vụ [La Hán Phục Ma Công] này hay không.

Với ngộ tính của hắn, công pháp có thể học được không nhiều, nội công lại là những loại công pháp cực kỳ hiếm có. Điều kiện học [La Hán Phục Ma Công] này là căn cốt, vừa vặn là thứ hắn có thể học. Nếu cứ giao cho Huyền Từ như vậy, trong lòng hắn hiển nhiên có hơi không nỡ. Huống chi nội công này còn có tác dụng điều hòa âm dương, Cửu Dương Chân Kinh bản hoàn chỉnh trong tay hắn, còn có nửa bản Cửu Âm Chân Kinh, nếu tìm thấy Đoạn Trường Thực Cốt Hủ Tâm Thảo, là hắn có thể học được hai bản nội công này, vậy nói không chừng La Hán Phục Ma Công này còn có thể phát huy công hiệu.

Nhưng nếu không giao nhiệm vụ... Vương Viễn cũng hiểu rõ tính cách của Huyền Từ, lão hòa thượng này rất xảo trá, sau này muốn lăn lộn ở Thiếu Lâm tự, vậy hiển nhiên không thể đắc tội với lão được.

Do dự mãi, cuối cùng Vương Viễn vẫn quyết định giao “La Hán Phục Ma Công” cho Huyền Từ.

“La Hán Phục Ma Công” xét cho cùng chỉ là một bộ công pháp cấp cao mà thôi, vì nó mà đắc tội Huyền Từ thì chẳng khác nào mổ gà lấy trứng.

Nhưng nếu trao đổi nó với Thiếu Lâm tự, hắn không những nhận được phần thưởng mà còn có được thiện cảm của Huyền Từ, lỡ như lương tâm lão thức tỉnh rồi cho hắn luôn “La Hán Phục Ma Công” làm quà thì sao? Vậy chẳng phải là được lời à?

Với tu vi hiện tại của Vương Viễn, một quyển nội công cấp cao cũng chẳng có bao nhiêu giá trị, nên lựa chọn như thế nào hắn hiển nhiên rất rõ ràng.

“Sư phụ, đây chính là [La Hán Phục Ma Công]!”

Trở lại Đại Hùng Bảo Điện, Vương Viễn lập tức lôi một hộp tượng gỗ ra đưa đến trước mặt Huyền Từ.

“A di đà phật!”

Huyền Từ nhìn hộp gỗ trong tay Vương Viễn, trên mặt lộ ra nét vui mừng: “Lão nạp quả nhiên không nhìn lầm người, đồ nhi đúng là đệ tử kiệt xuất nhất Thiếu Lâm tự!”

“Sự phụ quá khen!”

Vương Viễn khiêm tốn nói: “Làm việc cho sư môn là vinh hạnh của con! Huống chi từ trước đến giờ sư phụ chưa từng bạc đãi con bao giờ!”

“Ha ha!” Huyền Từ cười nói: “Tên chúa xảo quyệt nhà ngươi, ta hết cách với ngươi rồi!”

Nói rồi Huyền Từ lôi từ trong ngực ra hai tấm bài đồng rồi nói: “Kỳ hạn mười năm đã đến, ngươi coi như là đệ tử thân truyền của ta, lại là nhân tài kiệt xuất nhất Thiếu Lâm tự, cũng có tư cách lên đảo uống một bát cháo mồng 8 tháng chạp.”

“Cháo mồng 8 tháng chạp?”

Vương Viễn mờ mịt hỏi: “Giờ mới tháng bảy tháng tám, còn khuya mới ăn tết thì lấy đâu ra cháo mồng 8 tháng chạp?(*)”

(*)Người Trung Quốc có tục ăn cháo vào mùng 8 tháng Chạp âm lịch. Theo phong tục truyền thống, đây là hoạt động khởi đầu của Tết Nguyên đán ở Trung Quốc.

“Ngươi đã nghe nói đến hai sứ giả Thưởng thiện Phạt ác bao giờ chưa?” Huyền Từ hỏi Vương Viễn.

“Chưa!”

Hắn lắc đầu thành thực, Thưởng thiện Phạt ác gì đó hắn quả thực chưa từng nghe nhắc đến.

“Hai vị đó là sứ giả của đảo Hiệp khách.”

Huyền Từ giải thích: “Mười năm một lần, hai vị sứ giả sẽ tới Trung Nguyên, phân phát Lệnh bài Thưởng thiện Phạt ác, triệu tập đệ tử mạnh nhất của các môn phái lên đảo Hiệp khách uống cháo mồng 8 tháng chạp. Thiếu Lâm tự chúng ta là môn phái đứng đầu thiên hạ, cách đây không lâu cũng nhận được lệnh bài. Ngươi đã giúp chùa mình tìm lại [La Hán Phục Ma Công] nên ta sẽ tặng tín vật đi đảo Hiệp khách này cho ngươi.”

Dứt lời, Huyền Từ nhét hai tấm bài đồng vào tay Vương Viễn.

[Lệnh bài Thưởng thiện Phạt ác]

Phẩm chất: Trân quý

Hiệu ứng đặc biệt: Cầm lệnh bài này trong tay, ngày mùng 1 tháng chạp có thể đến bến đò Nam Hải để lên thuyền đi đảo Hiệp khách uống cháo mồng 8 tháng chạp.

Giới thiệu vật phẩm: Lệnh bài đặc biệt của đảo Hiệp khách, vô cùng quý giá.

“Đa tạ sư phụ!”

Sau khi nhận lấy lệnh bài, Vương Viễn vội vàng hành lễ với Huyền Từ.

Đảo Hiệp khách, nghe tên là thấy rất đồ sộ rồi, hơn nữa lệnh bài này chỉ dành cho đệ tử kiệt xuất nhất môn phái, hiển nhiên uống cháo mồng 8 tháng chạp là chuyện tốt người bình thường có muốn cũng không được. Huyền Từ cho mình cơ hội quý báu như vậy có thể thấy lão đối với mình cũng không đến nỗi nào.

“A di đà phật!”

Huyền Từ thở dài một tiếng rồi bảo: “Đảo Hiệp khách là nơi rất bí ẩn đối với Trung Nguyên, ba mươi năm qua người lên đảo không một ai sống sót trở về. Hy vọng ngươi đi chuyến này có thể bình an vô sự.”

“Phụt…”

Vương Viễn nghe vậy nghẹn đến phun máu, hắn nói: “Không phải chứ sư phụ? Ngài đang đùa ta đó hả?”

Vương Viễn sắp khóc đến nơi rồi, vốn tưởng đây là chuyện tốt, ai ngờ lão già Huyền Từ kia lại bẫy mình. Ba mươi năm qua người lên đảo uống cháo mồng 8 tháng chạp không có một ai sống sót cả. Mẹ nó chứ… cháo mồng 8 tháng chạp có độc chắc?

Bạn cần đăng nhập để bình luận