Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1468: Đầu sỏ

“Điên rồi à!!??”

Hành động của Diệp Nhị Nương quá điên cuồng, mọi người không khỏi ghé mắt nhìn lại. Vương Viễn ngẩng đầu lên, chỉ thấy sau lưng Hư Trúc có chín vết châm hương.

Diệp Nhị Nương nói: “Con của ta, khi ta sinh con không lâu, trên lưng và hai cánh mông con đều có chín vết châm hương.”

“Hả!!??”

Hư Trúc nghe vậy thì run rẩy cả người, sửng sốt lắm... Tựa hồ không thể tin nổi sự thật trước mắt, hắn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình ra sao. Hắn run giọng hỏi: “Mẹ, mẹ, bà là mẹ của ta...”

Mọi người nghe vậy đều không lộ ra chút cảm xúc nào.

“A di đà phật!”

Huyền Từ niệm một tiếng phật hiệu thật dài, hai mắt đã rưng rưng.

“Chuyện này...”

Vương Viễn hoàn toàn ngu người.

Hắn biết Hư Trúc là con riêng của Huyền Từ, thế nếu Diệp Nhị Nương là mẹ của Hư Trúc, tức là Huyền Từ và Diệp Nhị Nương có quan hệ với nhau?

Suy luận kiểu này đến học sinh tiểu học cũng làm được... Diệp Nhị Nương đột nhiên biến thành sư nương của mình... Miệng của Nhạc Lão Tam đúng là thối thật! Một lời thành sấm luôn!

“Nó là con trai ta, các ngươi không được phép đánh nó...” Diệp Nhị Nương che chở cho Hư Trúc rồi kêu lên: “Cẩu tặc chết tiệt, cắp con trai ta đi mất, hại hai mẹ con ta xa cách tận hai mươi bốn năm!”

“Hừ! Là trộm hay cướp?”

Nghe được lời Diệp Nhị Nương nói, tăng nhân áo đen đứng dưới tàng cây từ từ đứng dậy hỏi.

“Là ngươi!!!”

Diệp Nhị Nương nhìn trang phục của tăng nhân áo đen, nhất thời trừng mắt dữ tợn, lớn tiếng nói: “Tại sao ngươi lại cướp mất con của ta?”

“Hừ!” Tăng nhân áo đen chỉ vào Hư Trúc, lạnh lùng hỏi: “Cha của đứa bé là ai?”

“Chuyện này... Ta...” Diệp Nhị Nương thoáng sững người, kéo lấy Hư Trúc né tránh nói: “Con à, chúng ta đi thôi, thù này không báo cũng được...”

“Mẹ, cha của con là ai?” Hư Trúc khóc lóc hỏi.

“Ta không thể nói!” Diệp Nhị Nương lắc đầu từ chối trả lời.

“Ha...”

Thấy Diệp Nhị Nương bảo vệ tình lang, quần hùng thiên hạ không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Đoàn Chính Thuần. Đoàn Dự cũng cả kinh nói: “Chẳng nhẽ nhị ca là huynh đệ ruột thịt của ta? Nghe nói đại ca cũng không tìm được cha... Như vậy, như vậy, A Châu muội muội và hắn há chẳng phải...”

Tên ngốc kia ngay lập tức cảm thụ sâu sắc vấn đề này.

Ngay cả Đoạn Chính Thuần cũng thầm buồn bực: “Phải không? Thật vậy chứ? Đều tại ta... không thể bạc đãi nàng được...”

Người khác không biết chuyện gì nhưng Vương Viễn lại hiểu rõ trong lòng.

Tăng nhân áo đen tiến lên từng bước một, liên tục uy hiếp, Diệp Nhị Nương lùi dần về sau, biểu cảm tan vỡ.

Vương Viễn nhất thời nóng nảy, rất sợ nàng ta không giữ được bí mật, dứt khoát hoặc là không làm còn đã làm phải thật triệt để. Hắn lớn tiếng nói: “Diệp Nhị Nương, ngươi làm nhiều việc ác mà còn dám đến đất Phật càn rỡ hả? Hôm nay tiểu tăng phải thay trời hành đạo!”

Vừa nói Vương Viễn vừa lắc người di chuyển đến bên cạnh Diệp Nhị Nương, duỗi tay phải ra tính tóm lấy cổ bà ta, tay trái thuận tiện triệu hồi gấu Thái Cực.

Vương Viễn không phải người tâm địa sắt đá, cũng không muốn đắc tội Hư Trúc, nhưng vì Huyền Từ, hắn không thể không làm vậy, phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường chính là khiến nàng ta biến mất khỏi mảnh đất thị phi này.

Vương Viễn đột ngột ra tay khiến tất cả mọi người giật nảy mình. Tăng nhân áo đen cũng chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, lúc tính ra tay ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi.

Mắt thấy Vương Viễn sắp tóm được Diệp Nhị Nương, bỗng nhiên một chưởng lực nhu hòa đánh vào tay hắn.

“Bốp!”

Công kích của Vương Viễn bị đẩy sang bên.

Chỉ nghe bên cạnh vang lên tiếng niệm phật: “A di đà phật! Đồ nhi, ta biết tâm ý của con, nhưng không cần phải vậy đâu!”

Vương Viễn quay đầu nhìn lại thì thấy Huyền Từ lắc đầu. Lão xấu hổ nhìn Diệp Nhị Nương nói: “Nhị nương, những năm này khổ cho ngươi rồi!”

“Hả???!!!”

Thoáng chốc toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn Huyền Từ trên đài lại nhìn Diệp Nhị Nương, trong mắt hiện đầy vẻ khó mà tưởng nổi.

“Ôi đệt!!!”

Vương Viễn sụp đổ, đồng đội heo đúng là không làm người khác thất vọng! Mình sắp giải quyết tốt đẹp chuyện này, tại sao Huyền Từ còn nhảy vào can thiệp?

Giống như biết Vương Viễn sẽ công kích Diệp Nhị Nương, Huyền Từ dĩ nhiên cũng rõ tâm trạng của hắn hiện tại, lão nhàn nhạt nói: “Gieo nghiệt nên phải tự gánh hậu quả! Chuyện này là lỗi của sư phụ, đồ nhi đừng vì sai lầm của vi sư mà dính phải thị phi.”

Nói tới đây, Huyền Từ vươn tay xoa quả đầu trọc của Hư Trúc: “Hư Trúc, con là con trai ta!”

“A...”

Hư Trúc lại giật mình kinh ngạc, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Quần hùng thiên hạ nghe được câu trả lời đầy dứt khoát của Huyền Từ thì lộ ra vẻ mặt hết sức phức tạp.

“Ha ha!”

Vân Trung Hạc cười trêu chọc Nhạc Lão Tam: “Lão Tam à, sư phụ của sư phụ ngươi có quan hệ với nhị tỷ, ta là sư đệ của nhị tỷ, bối phận cao hơn ngươi hai bậc, mau gọi thúc gia gia đi!”

Đầu óc Vân Trung Hạc xoay chuyển rất nhanh, lập tức sắp xếp bối phận rõ ràng.

“Hờ, ta phi!”

Nhạc Lão Tam nhổ một cục đờm, tức giận nói: “Lão tử không thèm gọi!”

Diệp Nhị Nương đã khóc ngất lên ngất xuống rồi, cất giọng hô to: “Sao ngươi phải cứu ta!” Đồng thời chất vấn tăng nhân áo đen: “Rốt cuộc ta với ngươi có thù oán gì, lại hại cả nhà ta như vậy?”

“Cả nhà ngươi là người, cả nhà ta không phải là người à?”

Tăng nhân áo đen nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”

Vừa nói tăng nhân áo đen vừa cởi bỏ khăn che mặt.

Chỉ thấy y mặt vuông tai lớn, râu quai nón lùm xùm, tướng mạo vô cùng uy vũ, tuổi tác ước chừng sáu mươi, khuôn mặt có nét tương tự Tiêu Phong.

“Ngươi... Ngươi là cha ta?”

Tiêu Phong nửa mừng nửa lo, phủ phục trên đất.

Tăng nhân áo đen này chính là Tiêu Viễn Sơn, năm đó ở Nhạn Môn Quan lấy sức một mình suýt chút nữa tàn sát cao thủ võ lâm Trung Nguyên.

“Thôi xong đời!”

Vương Viễn liếc mắt nhìn Tiêu Phong, lại nhìn Tiêu Viễn Sơn, sau đó nhìn Huyền Từ, trong lòng thầm tính toán kế hoạch, cuối cùng đưa ra kết luận.

Tiêu Phong là cao thủ mạnh cấp 120, có thể địch lại năm người trong thiên hạ.

Tiêu Viễn Sơn thì 30 năm trước đã là cao thủ tuyệt đỉnh, lão nhảy xuống vực không phải vì sợ mà là không muốn đánh! Nay ba mươi năm đã trôi qua, võ công của lão tất nhiên đã tinh tiến rất nhiều.

Cặp cha con này mà liên thủ lại, ai có thể địch được chứ? Cộng thêm Hư Trúc sợ rằng cũng không được...

Bạn cần đăng nhập để bình luận