Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 854: Không có bữa cơm nào miễn phí

“Hửm?”

Nghe được lời của Trừng Quang, Vương Viễn có hơi bất ngờ, hỏi: “Ngươi biết sư phụ ta sao?”

“A di đà Phật.” Trừng Quang đáp: “Ta chính là người xuất thân từ Thiếu Lâm tự, Trừng Quan sư huynh là thủ tọa của Bàn Nhược đường, Thiếu Lâm tự.”

“Hóa ra là vậy!”

Vương Viễn hiểu ra, đáp: “Thì ra chúng ta đều xuất thân từ Thiếu Lâm tự, ngươi có biết lão cẩu Thần Sơn này khi nào mới chết không?”

“Ặc…”

Trừng Quang hơi sững sờ, rồi đáp: “Người xuất gia không nói dối, Ngưu sư huynh, xin ngươi đừng nói những lời như vậy! Sở dĩ Thần Sơn phương trượng mời các ngươi rời đi, chủ yếu vẫn là vì các ngươi không hiểu chuyện!”

“Chúng ta không hiểu chuyện?” Phương Đông Chưa Tỏ tức giận nói: “Nếu ta không hiểu chuyện, thì dựa vào những lời mà lão cẩu Thần Sơn đó nói, đã đủ để ta mang thiên quân vạn mã tới thanh trừ chùa Thanh Lương rồi!”

“Phương Đông thí chủ đừng vội nổi giận!” Trừng Quang nói: “Không biết hai vị đã từng nghe nói tới một câu này chưa?”

“Câu gì cơ?” Hai người đồng thanh hỏi.

Trừng Quang chắp hai tay thành hình chữ thập, đáp một cách nghiêm túc: “Thiên hạ không có bữa sáng, bữa trưa và bữa tối nào miễn phí…”

“Ta…”

Vương Viễn suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Được rồi, đây chính là văn hóa doanh nghiệp của Thiền tông, mỗi một hòa thượng đều treo câu nói này ở bên miệng.

“Con mẹ nó đây là lời gì vậy? Lẽ nào kêu ta đi hối lộ lão cẩu Thần Sơn đó chắc?” Phương Đông Chưa Tỏ rõ ràng chưa từng tiếp nhận màn tẩy não của hòa thượng Thiếu Lâm tự, cho nên tương đối ác cảm với lời này.

“Năm đó đệ tử Phật tổ xuống núi siêu độ, cũng cần ba đấu ba thăng vàng…”

“Được rồi được rồi được rồi!”

Vương Viễn biết Trừng Quang lại định lôi điển cố Phật tổ thu tiền làm việc ra, vì vậy vội vàng ngắt lời: “Tóm lại, Thần Sơn muốn bao nhiêu tiền?”

“Thần Sơn phương trượng của chúng ta không thích đồ phàm tục!” Trừng Quang đáp.

“Vậy lão thích cái gì?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Thì bí tịch võ công đó!”

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Lão hòa thượng này là một tên võ si, hơn nữa có thiên phú học võ cực cao, địa vị chùa Thanh Lương chẳng ra làm sao, nên lão già này vẫn luôn muốn chiếm võ học của Thiếu Lâm tự làm của riêng.”

“Phương Đông thí chủ nói không sai.”

Trừng Quang đáp: “Thần Sơn phương trượng thích nhất là võ học công pháp, nếu các ngươi có thể lôi ra được điển tịch võ học khiến y động tâm, vậy y sẽ không khinh thường hai vị như vậy nữa.”

“Ặc…”

Vương Viễn hơi sững sờ, hỏi Phương Đông Chưa Tỏ: “Ngươi có công pháp nào không dùng không?”

“Không có!” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Công pháp không dùng đến ta đều bán hết trơn rồi… Ngươi có không?”

“Có! Nhưng ta không muốn đưa!” Vương Viễn thành thật đáp.

Nói đến bí tịch công pháp, Vương Viễn thật sự có, lúc này trong túi hắn có một bản [Đạn Chỉ Thần Công] lấy được từ chỗ Dương Tiêu, và một quyển [Tam Vô Tam Hoàn Thủ] được Lý Mạc Sầu tặng.

[Đạn Chỉ Thần Công] là võ học cao cấp, mà nhiệm vụ này lại hiển thị cấp bậc Đại Triển Quyền Cước, Vương Viễn hiển nhiên không có khả năng lôi võ học cao cấp ra đổi lấy phần thưởng rác rưởi rồi.

Về phần Tam Vô Tam Hoàn Thủ thì sao… Đây là võ học của đàn bà, hơn nữa chiêu nào cũng đáng khinh, nếu tặng cho lão hòa thượng Thần Sơn, rõ ràng có hơi không đáng tin. Ai có thể tưởng tượng ra được Hàng Long La Hán đức cao vọng trọng, lại chiêu nào cũng túm đũng quần người ta, chiêu nào cũng bóp cổ họng người ta chứ… mà làm không xong còn phản tác dụng nữa.

“Đúng vậy! Có cũng không thể cho!” Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Ngươi tới để đòi nợ, còn ta chỉ là phụng chỉ tới tìm người thôi, cũng không phải cầu xin lão làm việc, dựa vào cái gì phải hối lộ lão?”

“Không sai!”

Vương Viễn cũng không phản đối việc cầu người làm việc, tặng quà đút lót, nhưng tình huống hiện giờ là gì? Mình là chủ nợ, chủ nợ đòi nợ mà còn phải tặng quà cho con nợ nữa sao? Thế này còn có thiên lý nữa hay không, tuyệt đối không thể dung túng cho nếp sống bất chính này được!

Về phần Phương Đông Chưa Tỏ lại càng không thể thỏa hiệp hơn. Hắn ta được hoàng đế phái tới, hoàng đế chính là lão đại của cái mảnh đất này, là sự tồn tại cao nhất, lời y nói chính là mệnh lệnh, có ai dám không nghe sao? Nếu Phương Đông Chưa Tỏ đút lót một hòa thượng như Thần Sơn, vậy không phải sẽ làm giảm uy phong của hoàng quyền hay sao?

Hai người thương lượng với nhau, tỏ vẻ phần quà này không thể tặng được! Người có thể không có nguyên tắc, nhưng tuyệt đối không thể không có giới hạn!

“Nếu đã như vậy! Lão nạp cũng không thể giúp nổi hai vị!”

Trừng Quang thở dài một tiếng, rồi xoay người vào trong tự.

Nhìn bóng người rời đi của y, hai người Vương Viễn càng nghĩ càng tức.

Bị người đuổi ra khỏi cửa… chính là một sự sỉ nhục cỡ nào.

Hai người đều là người chơi có thủ đoạn, một là tay sai của hoàng đế, một là đệ tử quan môn của Huyền Từ, đi đến nơi nào mà không phải được người người kính trọng. Bọn họ chơi trò chơi lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng chịu sự uất ức nào như vậy hết.

Nếu không thể túm được Thần Sơn ra ngoài đánh cho một trận ra trò, thì hai người không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, mà còn không thể nuốt được cục tức này.

“Dựa vào cái gì chứ, nợ tiền còn ngang ngược như vậy!” Vương Viễn nói với Phương Đông Chưa Tỏ: “Không phải ngươi là Thần Bộ Ti hay sao? Lão cẩu Thần Sơn này kháng chỉ bất tuân, đã phạm vào tội khi quân rồi, mau tìm người đốt trụi cái chùa Thanh Lương này đi!”

“Ngươi tưởng ta không muốn sao?” Phương Đông Chưa Tỏ đáp: “Ta chỉ là một bộ khoái… không có quyền lực lớn như vậy đâu. Còn nữa, tượng đồng của hoàng đế ở ngay trong đó, nếu ta triệu tập quan phủ tới đốt chùa Thanh Lương, thì phía bên Yến Kinh chắc chắn sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu. Kim Tống vất vả lắm mới hòa bình được vài năm, nếu khơi mào chiến tranh hai nước, vậy e rằng ta sẽ thành kẻ mang tiếng xấu thay cho người khác mất…”

Nhìn thấy chưa, đọc nhiều sách vẫn có lợi lắm đấy…

Mạch suy nghĩ của Phương Đông Chưa Tỏ cực kỳ rõ ràng, biết rất rõ vai mà mình đang sắm rốt cuộc là nhân vật thế nào.

“Chuyện này cũng không khó làm…”

Vương Viễn bảo: “Ngươi không dám điều binh chẳng qua là vì thân phận quan phủ này, gần đây có nơi nào không có bối cảnh quan phủ Nam Tống, mà cũng không phải bối cảnh người Hán hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận