Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1014: Dây Cương Bắt Hung Thú

“Còn phân đẳng cấp hả?” Vương Viễn khá ngạc nhiên, hay thật, dây cương thú cưỡi mà cũng phân ra loại này loại kia.

“Dĩ nhiên rồi!”

Ông chủ chỉ vật phẩm trong tiệm và giới thiệu: “Dây phổ thông một vàng một bộ, có tỷ lệ 10% bắt được thú cưỡi, tỷ lệ cực nhỏ bắt được thú cưỡi đặc biệt; dây đồng thau mười vàng một bộ, có tỷ lệ 20% bắt được thú cưỡi, tỷ lệ nhỏ bắt được thú cưỡi đặc biệt…”

Vương Viễn nghe ông chủ giới thiệu xong càng thêm phục công ty Long Đằng sát đất. Dây cương chia làm bảy cấp bậc khác nhau, cấp bậc càng cao, tỷ lệ bắt được thú càng cao, tỷ lệ ra thú cưỡi đặc thù cũng càng cao.

Dĩ nhiên giá cả cũng rất đắt đỏ.

Song theo lời ông chủ người ta nói, giá cả đắt không phải là khuyết điểm của dây cương mà là của người chơi, ai bảo người chơi nghèo rớt mồng tơi chứ.

Lời này khiến Vương Viễn không biết phải phản bác lại thế nào. Ông chủ đúng là nhân tài!

Vương Viễn nhìn đống dây cương trước mặt, sờ sờ cằm, trông không mấy hài lòng.

Thú cưỡi cũng có hiệu suất chi phí, dùng một vàng để bắt thú cưỡi khá ổn, nhưng tỷ lệ chỉ có 10%, mang tính may rủi cực cao, với may mắn của Vương Viễn, sợ rằng có bắt một trăm lần cũng không được.

Giá tiền của dây cương đắt nhất lên tới bốn con số.

Cho dù mở nạp, một vàng tương ứng mấy chục đồng, đổi thành nhân dân tệ là mấy chục nghìn, trong thực tế đã đủ để mua xe, lại dùng để mua thú cưỡi trong trò chơi sao? Chẳng phải là ngu lắm à?

Hơn nữa cho dù có mua dây cương đắt nhất, tỷ lệ… lỡ mà vẫn không bắt được thì chẳng phải là thiểu năng sao?

“Có dây cương nào không có tỷ lệ mà cũng không mắc không?” Vương Viễn suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi ông chủ.

“Không có tỷ lệ? Còn không mắc?”

Ông chủ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Thực ra thì có! Song quá nguy hiểm! Ta không kiến nghị Ngưu đại hiệp mua!”

“Nguy hiểm?”

Vương Viễn sửng sốt, khoát tay nói: “Không vấn đề gì!”

So với phúc duyên, Vương Viễn càng tin tưởng vào thực lực của mình hơn, “nguy hiểm” này còn không đáng sợ bằng tỷ lệ bắt được thú của công ty Long Đằng.

“Vậy được rồi!”

Ông chủ thấy thái độ của Vương Viễn kiên quyết như vậy thì không thể làm gì khác hơn là lôi một bộ dây cương cũ kĩ từ trong ngăn kéo ra, sau đó cho hắn xem thuộc tính.

[Dây Cương Bắt Hung Thú]

Phẩm chất: Không

Hiệu ứng: Khi sử dụng dây cương này có thể truyền tống đến khu vực đặc biệt của đảo Linh Thú để bắt thú cưỡi.

Bối cảnh vật phẩm: Cẩn thận khi sử dụng

Giá: 100 vàng

“Khu vực đặc biệt? Là ý gì?” Vương Viễn cau mày hỏi.

“Nếu người ngoài hỏi câu này, lão đây chắc chắn sẽ không thèm phản ứng, song nếu Ngưu đại hiệp đã lên tiếng thì lão đây biết gì sẽ nói nấy.” Ông chủ nói một thôi một hồi về các thông tin liên quan đến đảo Linh Thú.

Đảo Linh Thú là nơi đặc biệt để người chơi bồi dưỡng thú cưỡi, phần lớn thú cưỡi ở đây đều rất hiền lành.

Nhưng cũng có một số thú cưỡi thực lực mạnh mẽ, tính tình dữ dằn, hay cáu kỉnh và rất hung ác, cho dù là thuần thú sư chuyên nghiệp nhất giang hồ cũng khó mà thuần phục nổi, vì vậy bị lưu đày tới khu vực đặc biệt của đảo Linh Thú.

Cho nên khu vực đặc biệt thực chất là vùng đất lưu đày của đám thú hung dữ.

Giống như phái Ngũ Độc nuôi cổ vậy, nhưng con thú hung dữ kia tính tình không được tốt, kiểu gì cũng đánh nhau tranh địa bàn, thành ra lâu ngày, những thú cưỡi còn sống sót trong đó không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà càng hung tàn hơn, khó mà thuần nổi.

Muốn thuần phục chúng thành thú cưỡi là chuyện rất đỗi khó khăn, có khi còn mất mạng như chơi, người chơi không có thực lực mạnh đi vào đó chỉ có nước chết.

Những dây cương khác chỉ đơn giản là đánh bạc, còn dây cương bắt hung thú này chính là đánh cược mạng sống.

“Ngưu đại hiệp, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Sau khi kể xong, ông chủ hỏi lại lần nữa: “Lỡ xảy ra chuyện gì thì đừng đến trách tội lão đây.”

Ồ, hóa ra là ông chủ sợ Vương Viễn không bắt được thú cưỡi sẽ mò về tìm lão gây phiền phức.

Vương Viễn phát hiện, đám NPC cửa hàng người sau còn gian hơn người trước, song ngẫm lại cũng bình thường, bọn họ đều là NPC giúp Long Đằng kiếm tiền, AI thấp quá không ổn lắm.

“Ta mua Dây Cương Bắt Hung Thú này!”

Vương Viễn móc một trăm vàng ra, dứt khoát đưa cho ông chủ tiệm.

Phúc duyên của Vương Viễn cao đến đâu trong lòng hắn tự hiểu, thà tin tưởng bản lĩnh của mình còn hơn là tin vào may rủi, ít nhất nếu nói đánh cược mạng sống… thì mạng hắn vẫn cứng lắm.

Dây Cương Bắt Hung Thú có một điểm khá hãm, nó là đạo cụ đặc thù nên không thể tổ đội sử dụng. Nói cách khác Vương Viễn không thể như những người chơi bình thường khác tổ đội chung đi bắt thú cưỡi, mà chỉ có thể một mình đối mặt với hung thú không biết hung hãn hơn đám thú cưỡi khác bao nhiêu lần.

Chẳng trách thứ này không có tỷ lệ bắt trúng, lại chỉ bán một trăm vàng, e rằng có bán mười vàng cũng chẳng ai thèm mua.



Vương Viễn bấm sử dụng dây cương xong, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt nhoáng lên, bản thân đã bị truyền tống đến một nơi nào đó rất đẹp trên đảo. Đây chính là phụ bản bắt thú cưỡi đặc biệt trên đảo Linh Thú.

Nơi đây gió thổi vi vu, trong lành mát mẻ, phong cảnh cũng khá đẹp, nhưng Vương Viễn cứ cảm thấy hơi âm u sao ấy.

Hắn men theo lối đi tiến về phía trước, đi chưa bao xa đã thấy trên mặt đất la liệt xương cốt trắng xóa.

Đống xương kia có hình thù kỳ quái, hiển nhiên không phải khung xương của nhân loại, hơn nữa trên bề mặt xương còn lưu lại vết gặm cắn.

Vương Viễn nhịn không được nhíu mày.

Không phải thú cưỡi đều ăn cỏ sao? Chẳng nhẽ hung thú trong này ăn thịt?

Tiếp tục tiến về trước, Vương Viễn lại ý thức có gì đó không đúng.

Đảo Linh Thú này ngoại trừ xương trắng rải đầy đất thì hoàn toàn không có một vật sống nào. Vương Viễn vì ý nghĩ này mà tê hết cả da đầu.

Mẹ nó!

Chẳng nhẽ tất cả hung thú trên đảo đều bị con nào đó ăn thịt, thế chẳng phải thành vua của vạn thú sao?

Thú cưỡi bị nhốt trong khu vực đặc biệt này đều là hung thú có tính cách tàn bạo khó thuần, không có con nào là dễ chơi cả. Rốt cuộc là giống loài kinh khủng nào đã diệt sạch tất cả hung thú ở đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận