Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1267: Có thiệp mời là được

“Rất liên quan, rất liên quan!” Tô Tinh Hà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vương Viễn, rồi thở dài một tiếng, lắc đầu, không để ý đến hắn nữa.

“Đệt!”

Vương Viễn thầm tức giận, Tô Tinh Hà nói đến anh tuấn tiêu sái, vậy mà lại nhìn mình lắc đầu, con mẹ nó có ý gì đây? Nếu không phải Đinh Xuân Thu cũng không thích mình, thì Vương Viễn cũng muốn liên thủ với lão đánh Tô Tinh Hà này một trận.

“Không ngại thì để ta tới thử xem!”

Ngay khi Vương Viễn muốn tiếp tục tán dóc với Tô Tinh Hà, thì Mộ Dung Phục bước ra từ trong đám người, ngồi vào vị trí mà Đoàn Dự vừa mới ngồi.

Tô Tinh Hà liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục, nhưng thấy y anh tuấn tiêu sái, dung mạo phi phàm, mới gật đầu đáp: “Mộ Dung công tử quả nhiên là rồng phượng trong loài người, chúng ta bắt đầu thôi!”

Khi nói chuyện, hai người Tô Tinh Hà và Mộ Dung Phục bắt đầu so chiêu.

Không qua bao lâu, Mộ Dung Phục dần dần rơi vào thế hạ phong, càng đi càng loạn, chỉ nghe thấy Cưu Ma Trí ở bên cạnh cười bảo: “Mộ Dung công tử, chớ có loạn quá nha."

"Cái này…” Mộ Dung Phục thầm sốt ruột, không nhịn được mà lớn tiếng nói: “Vậy đại sư ngươi tới thử đi?”

“Ha ha.” Cưu Ma Trí cười đáp: “Ván cờ này, vốn dĩ không ai trên đời có thể giải được, chỉ dùng để trêu đùa người mà thôi, tiểu tăng tự mình biết mình, không muốn lãng phí tâm huyết vào chuyện vô ích, ngươi nhìn ngươi xem, thậm chí còn không thể thoát khỏi sự vướng mắc ở trên này, mà còn muốn tranh giành Trung Nguyên sao?”

“Ta…”

Nghe được lời này của Cưu Ma Trí, trong lòng Mộ Dung Phục trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chậm chạp không chịu hạ cờ, rồi đột nhiên rút bội kiếm xẹt qua cổ.

“Cái đệt! Còn có thể như vậy nữa sao?”

Hành động của Mộ Dung Phục dọa sợ Vương Viễn.

Vừa rồi Phạm Bách Linh phun máu đã rất khoa trương rồi, không ngờ Mộ Dung Phục lại trực tiếp rút bội kiếm tự sát, rốt cuộc ván cờ này có đạo lý gì? Lẽ nào nó thật sự giống như Đinh Xuân Thu đã nói, là dùng để chơi người chắc?

“Mộ Dung công tử, tuyệt đối đừng!”

Đoàn Dự thấy thế, ngón trỏ nhấn một cái, “vút” một tiếng, trường kiếm trong tay của Mộ Dung Phục đã bị đánh rớt.

“Hay cho một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm.” Cưu Ma Trí liếc mắt nhìn Đoàn Dự với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này, Mộ Dung Phục cũng đã phản ứng lại, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Cảm ơn Đoàn huynh đệ đã ra tay tương trợ, lẽ nào Lục Mạch Thần Kiếm này là của Đoàn gia Đại Lý?”

“Thúi lắm! Hắn có thể đại diện cho Đoàn gia Đại Lý được chắc?”

Mộ Dung Phục vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai Vương Viễn.

Lúc này, một tiếng kỳ quái khác giống như kim loại ma sát với nhau vang lên: “Đại ca của chúng ta mới là Đại Lý Đoàn thị chính thống nhé, những tên khác đều là hàng giả!”

Khi nói chuyện, bốn người Đoàn Diên Khánh cũng đồng loạt vào trong cốc.

Vân Trung Hạc báo tên của tứ đại ác nhân, Đoàn Diên Khánh chẳng nói câu nào mà đứng ở bên cạnh Vương Viễn, khí thế nghiêm trang, lộ rõ phong phạm của nhất đại tông sư.

“Xuân Thu ca ca, hóa ra ngươi ở đây à, ta tìm ngươi khổ cực lắm đó… Ta muốn thân thiết với ngươi một chút, ngươi có phiền không…?” Diệp Nhị Nương nhìn Đinh Xuân Thu, lại bắt đầu phát tình.

Đinh Xuân Thu mang vẻ mặt lúng túng, cầm quạt lông che mặt, vội vàng né tránh: “Xin lỗi, ngươi nhận lầm người rồi…”

Đinh lão quái tiếng xấu đồn xa lại thảm hại như vậy trước mặt Diệp Nhị Nương, tất cả mọi người nhìn thấy đều thực sự không nhịn được cười.

“Sư phụ, ngươi cũng ở đây à!”

Nhạc Lão Tam nhìn thấy Vương Viễn, đầu tiên là dập đầu bộp bộp bộp ba cái, rồi lại nói tiếp: “Lần sau chết xa chút nhé, đừng để ta nhìn thấy ngươi được không, ngại quá thể…”

Vương Viễn: “…”

Trình độ chào hỏi của Nhạc Lão Tam vẫn cao như trước.

“Hóa ra là lão Đoàn, đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy Đoàn Diên Khánh, trong lòng Vương Viễn cũng sợ hãi, vội vàng kiên trì chào hỏi, lôi kéo làm quen: “Lần trước ngươi còn nói muốn thu phục ta làm đồ đệ, chuyện này ta vẫn chưa quên đâu.”

“Lão đại, ngươi thật không cân nhắc gì cả!” Nhạc Lão Tam ồn ào: “Hắn là sư phụ ta, ngươi lại làm sư phụ hắn, vậy chẳng phải lớn hơn ta tận mấy hàng sao? Ta từ chối!”

Đoàn Diên Khánh chẳng muốn để ý đến hai sư đồ Vương Viễn, mà lại nhìn chằm chàm vào Đoàn Dự, nói: “Ngươi cũng xứng mang họ Đoàn? Nghe nói cha ngươi Đoàn Chính Thuần đã làm hoàng đế rồi, có đúng không?”

“Hừ!” Đoàn Dự hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Nhạc Lão Tam lại nhảy ra, chạy khắp xung quanh, nói hươu nói vượn: “Tiểu Đoàn này, thiên phú dị bẩm này của ngươi chính là đồ đệ mà ta nhìn trúng, ta cũng không muốn hại ngươi đâu, hay là ngươi nhận ta làm sư phụ đi, rồi nhận lão đại ta làm nghĩa phụ, chúng ta không chỉ thân càng thêm thân, khi Đoàn Chính Thuần đó chết thì ngươi chính là hoàng đế, sau này ngươi lại nhường hoàng vị cho lão đại của ta, đợi lão đại của ta chết thì ngươi lại làm hoàng đế, vậy chẳng phải là vẹn cả ba đường sao?”

“Làm càn!” Đám bề tôi Chu Đan nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Người trong Tiêu Dao cốc nghe thấy lời nói vô liêm sỉ như vậy của Nhạc Lão Tam, cũng đều kinh ngạc.

Mẹ nó, Nhạc Lão Tam này không hổ là một trong tứ đại ác nhân, ở trước mặt thái tử một nước mà còn dám làm càn như vậy, quả đúng kiêu ngạo ngang ngược.

“Chớ có ăn nói lung tung.” Đoàn Diên Khánh trừng mắt nhìn Nhạc Lão Tam, nói: “Tô tiên sinh, Đoàn mỗ có thể thử một ván này không?”

“Mời tự nhiên!” Tô Tinh Hà gật đầu.

“Nè! Ngươi làm thế quá đáng nha!” Vương Viễn nói với vẻ bất mãn: “Không phải ngươi nói chỉ có người lớn lên anh tuấn tiêu sái mới có thể tham gia sao?”

Đoàn Diên Khánh này lớn lên xấu xí không nói, lại còn là người què, Vương Viễn còn đẹp trai hơn gã hẳn mấy cấp bậc, thoát khỏi bốn chữ anh tuấn tiêu sái một cách hoàn mỹ được chưa.

“Không sai!” Tô Tinh Hà đáp: “Trong tay của Đoàn tiên sinh có thiệp mời của ta, tới thử một lần cũng không hẳn không được.”

“Thiệp mời?”

Vương Viễn nghe vậy thì sững sờ, lôi trong lòng ra một tấm thiệp: “Không phải nói cái này đấy chứ?”

“Hở?” Tô Tinh Hà nhìn thấy tấm thiệp trong tay của Vương Viễn, cười bảo: “Hóa ra Ngộ Si đại sư cũng có thiệp mời sao, đợi Đoàn tiên sinh đánh xong, ngươi cũng có thể thử một lần.”

“Thì ra là vậy.” Vương Viễn sờ cằm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận