Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1483: Giang hồ khó đi, tự mình thu xếp cho ổn thỏa

“Ngộ Si sư điệt, ngươi chớ có giận quá mà sinh bệnh!” Phương Chứng nói lời giải thích một cách không nhanh không chậm: “Huyền Từ sư huynh cả đời đều cố hết sức vì danh tiếng của Thiếu Lâm tự, trong mắt hắn danh vọng của Thiếu Lâm tự còn quan trọng hơn cả danh tiếng của bản thân mình, ngươi thân là đồ nhi của hắn, chắc hẳn cũng biết.”

“Ta biết!” Vương Viễn gật đầu.

“Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng Huyền Từ sư huynh hổ thẹn, để đảm vệ danh tiếng của Thiếu Lâm tự trước mặt quần hùng thiên hạ, ôi…” Nói đến đây, Phương Chứng lại thở dài một hơi, nói: “A di đà phật, thiện tai thiện tai!”

“A di đà phật!”

Trong điện, chúng tăng lại niệm dài một tiếng Phật hiệu.

“Tự sát sao?” Cả người Vương Viễn run rẩy, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của Phương Chứng.

Tuy rằng tu vi võ công của Huyền Từ không bằng hạng người như Tiêu Phong, nhưng trong các chưởng môn cũng được tính là cao thủ đỉnh cấp, liếc mắt nhìn khắp thiên hạ này, ngoại trừ những cao thủ tuyệt đỉnh đó ra, thì người bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của lão.

Mối đe dọa lớn nhất là bốn người Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Bác, Cưu Ma Trí, và Tiêu Phong, khi ấy đều trốn trong Tàng Kinh các, dưới ánh mắt của nhiều tăng nhân Thiếu Lâm tự như vậy, người có thể giết chết Huyền Từ, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân lão mà thôi.

“Ôi… Huyền Từ sư huynh cũng là vì danh tiếng của Thiếu Lâm tự.” Phương Chứng thở dài, nói.

“Danh tiếng… danh tiếng… còn quan trọng hơn cả mạng sao?” Vương Viễn nghe thế mà hồn bay phách lạc, trong miệng lầm bầm.

Đối với loại người hiện đại như hắn mà nói, không có bất cứ chuyện nào quan trọng hơn mạng sống, chết tử tế không bằng sống vô lại, chỉ cần còn sống thì còn có lúc trở mình. Tại sao cứ phải tự sát, tại sao phải chết… danh tiếng của Thiếu Lâm tự quan trọng đến vậy sao?

Vương Viễn rất khó hiểu được suy nghĩ của Huyền Từ, nhưng hắn cũng biết tính cách của lão, người có tín ngưỡng là chuyện tốt, chết vì tín ngưỡng cũng đáng được tôn trọng, nhưng thật sự không cần thiết phải vậy.

“Sao ngươi lại nghĩ quẩn như vậy chứ…”

Vương Viễn tiến lên trước với vẻ khổ sở, kéo tấm vải trắng nhẹ nhàng phủ lên người Huyền Từ, sau đó quỳ rạp xuống đất dập đầu vài cái.

Chơi trò chơi lâu như vậy, hắn thân là người chơi có đặc quyền của người chơi, không cần bái lạy bất cứ người nào, cho dù Huyền Từ là người thầy của hắn, nhưng Vương Viễn cũng chỉ hơi hành lễ mà thôi. Lúc này hắn cúi người bái lạy, hiển nhiên đã muốn coi Huyền Từ thành một bạn thân thiết, mà không phải là một tổ hợp số liệu.

Thực ra Vương Viễn và Vi Tiểu Bảo giống nhau, là người thực tế cũng rất giản dị, trong lòng nào có nhiều chuyện phải trái rõ ràng như vậy, cho dù Huyền Từ có muôn vàn điểm không tốt, nhưng chỉ cần lão đối xử tốt với mình, thì mình hẳn nên tôn trọng lão.

Chúng tăng trong điện đều biết sự hung hãn của hắn, cũng đã từng bị tên ác tăng này nhắm vào, bây giờ thấy hắn đau đớn như vậy, trong lòng cũng đều xúc động. Bọn họ hoàn toàn không ngờ, tên hòa thượng hung dữ không chuyện ác nào không làm này, trong lòng cũng có chỗ yếu đuối.



Sau khi bái lạy thi thể của Huyền Từ, Vương Viễn đứng dậy.

Huyền Sinh từ một bên bước tới, đưa một lá thư cho Vương Viễn, nói: “Ngộ Si sư điệt, đây là di thư mà sư huynh ta để lại cho ngươi.”

“Cảm ơn sư thúc!”

Vương Viễn nhận lá thư rồi mở ra.

Đồ nhi Ngộ Si của ta, thấy lá thư như thấy ta, đời người luôn thay đổi, tự có trời định, vi sư gây ra lỗi lầm đã là số kiếp khó tránh khỏi, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người. Ngươi phải thành tâm lễ Phật, chớ vì vậy mà đau thương, vi sư không còn, không còn người nào bảo vệ ngươi chu toàn được nữa, giang hồ khó đi, phải tự mình thu xếp cho ổn thỏa. Sư phụ, Huyền Từ.

“Ôi…”

Vương Viễn thở dài một tiếng, nghiêm túc bỏ thư vào trong phong bao sau đó nhét vào trong ngực, rồi đi thẳng ra khỏi Đại Hùng bảo điện mà không nói một lời.

“Phù…”

Thấy Vương Viễn định rời đi, tất cả người trong điện đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may tên ôn thần này không phát điên…

“Ngộ Si!”

Ngay khi Vương Viễn sắp đi ra khỏi Đại Hùng bảo điện, Phương Chứng đột nhiên hô một câu.

“Phương Chứng đại sư, còn có chuyện gì sao?” Vương Viễn quay đầu lại hỏi.

“Ngươi…” Phương Chứng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn bảo: “Nếu như không có gì quan trọng, ngươi vẫn nên ở lại trong chùa đi!”

“Sao thế? Sư phụ ta vừa chết, ngươi đã muốn giam lỏng ta rồi sao?” Vương Viễn trừng mắt nhìn.

Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng loại chuyện này cũng không phải chưa từng thấy qua trong lịch sử, sau khi thay đổi triều đại, giết những vây cánh khác còn không phải là hành động bình thường hay sao?

Trong mắt Vương Viễn, Phương Chứng cũng không phải là người xấu, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện tàn sát đệ tử môn phái này, nhưng Huyền Từ không còn, Phương Chứng lại kêu Vương Viễn ở lại trong chùa, đây đúng thực là hành động có hơi khiến người nghi ngờ.

Phương Chứng cũng rất thông minh, biết trong lòng Vương Viễn đang nghĩ gì, vì thế kiên nhẫn bảo: “Ngộ Si sư điệt, ngươi là đệ tử của Huyền Từ sư huynh của ta, tuy rằng không cùng bè phái với ta, nhưng suy cho cùng cũng là đại sư huynh của Thiếu Lâm tự, ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi! Huyền Từ sư huynh đã không còn, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ở ngoài chùa, lão nạp cũng không thể giúp ngươi được.”

“Hừ!”

Vương Viễn đáp: “Sư phụ ta không còn, ai có thể quản ta? Ta muốn đi thì đi, xem ai dám cản!”

“A di đà phật!”

Phương Chứng bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, nếu ý ngươi đã quyết, vậy lão nạp cũng không dám ngăn cản ngươi, nếu như ở trong giang hồ có chuyện, cứ về Thiếu Lâm tự tìm ta là được, Huyền Từ sư huynh đã không còn, ta sẽ coi ngươi như đệ tử thân truyền của mình.”

“Cảm ơn Phương Chứng đại sư đã ưu ái!”

Sau khi chắp tay hành lễ với Phương Chứng xong, Vương Viễn cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi Đại Hùng bảo điện.

Đối với lời nói của Phương Chứng, hắn cũng không nghi ngờ.

Bởi vì trong lòng hắn cũng biết, Phương Chứng có là lão cáo già đến đâu, về mặt bản chất vẫn là một người chính trực, hơn nữa trong các đệ tử Thiếu Lâm tự, thậm chí là trong toàn bộ tăng nhân ở Thiếu Lâm tự này, hắn đã là cao thủ số một hoàn toàn xứng đáng.

Chỉ cần đầu óc của Phương Chứng không có vấn đề, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với hắn, loại nhân tài này lôi kéo còn chưa kịp nữa là.

Bạn cần đăng nhập để bình luận