Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1337: Đại Loạn Trên Đỉnh Phiêu Miễu

“Làm sao đây, làm sao đây?”

Trong đại điện, đều là giọng nói đầy hoảng loạn của người chơi phái Thiên Sơn.

Từ khi trò chơi mở máy chủ, bọn họ vẫn luôn xuất sắc, bây giờ hạ thấp xuống một chút còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nếu như trực tiếp tụt xuống hàng cuối cùng, vậy chuyện này thực sự khiến người có phần sụp đổ.

Dù sao thì trong mắt của người chơi phái Thiên Sơn, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử trong nghìn vạn người không có lấy một.

“Sốt ruột có tác dụng gì đâu.”

Vương Viễn đi tới bên cạnh Phi Vân Đạp Tuyết, nói: “Bây giờ, điều quan trọng nhất chính là xác định chuyện mất tích của Đồng Lão đã!”

“Ngươi là ai?”

“Phái Thiên Sơn chúng ta còn có hòa thượng sao?”

“Lẽ nào là tới xem chuyện cười?”

Đám đệ tử của phái Thiên Sơn nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một đại hòa thượng đang nói chuyện, tất cả đều trợn mắt nhìn. Người ta vừa mới mất chưởng môn, mà một đệ tử Thiếu Lâm như ngươi lại nhảy ra đây góp vui, không bị người hiểu lầm thành hung thủ bắt cóc người đã là không tệ rồi, nên trong lòng bọn họ có thái độ thù địch với hắn cũng là chuyện hợp lý thôi.

“A di đà phật!”

Vương Viễn thấy đệ tử phái Thiên Sơn có thái độ này với mình, vừa cười vừa đáp: “Ta là người chơi Thiếu Lâm, phái Thiên Sơn nào có hòa thượng đâu! Nếu như các ngươi không ngại, thì ta có thể làm chưởng môn của các ngươi!”

“Thúi lắm! Thúi lắm! Chúng ta đường đường là phái Thiên Sơn, đâu ra cái lý để một hòa thượng Thiếu Lâm làm chưởng môn chứ?”

Vương Viễn vừa nói lời này, đệ tử phái Thiên Sơn đã nhao nhao cầm kiếm, xông lên muốn chém Vương Viễn thành một trăm bảy, tám mươi khúc.

Mẹ nó, chạy tới góp vui cũng thôi đi, lại còn dám nói lời khiêu khích, chưa từng thấy người nào ngang ngược thèm đòn như vậy.

Phi Vân Đạp Tuyết thấy người chơi phái Thiên Sơn muốn đánh nhau với Vương Viễn, mới vội vàng ra hòa giải: “Các vị sư huynh đệ đừng kích động, người này là bạn của ta, là ta đặc biệt mời hắn tới tìm chưởng môn của phái Thiên Sơn chúng ta, vẫn mong mọi người nể mặt ta một lần.”

“…”

Đệ tử phái Thiên Sơn đều biết tên giàu có Phi Vân Đạp Tuyết này, thời buổi hiện nay, tiền chính là mặt mũi, Phi Vân Đạp Tuyết đã khách sáo như vậy, phần lớn mọi người vẫn muốn nể mặt hắn ta, vì thế đều thu vũ khí lại.

Chỉ có một phần nhỏ người vẫn không chịu buông tha, mà nhảy ra gào thét: “Con mẹ nó, đừng tưởng có tiền thì giỏi lắm! Hòa thượng này dám tới phái Thiên Sơn chúng ta diễu võ giương oai, hôm nay đừng hòng sống sót trở về, mau chóng báo tên tuổi ngay, dưới kiếm của đạo gia không chém quỷ vô danh.”

“Hắn tên là Ngưu Đại Xuân!” Phi Vân Đạp Tuyết thản nhiên đáp.

“Ngưu Đại Xuân?”

Tuy rằng hơn một tháng nay Vương Viễn không bước chân vào giang hồ, danh tiếng cũng đã dần dần bị nhân tài mới xuất hiện đè xuống, nhưng truyền thuyết về hắn, thì người chơi cũ cũng đều từng nghe qua.

Nghe thấy ba chữ Ngưu Đại Xuân này, trên đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, mấy người vừa rồi nhảy ra hăng nhất cũng không ho he một tiếng, mà nhìn chằm chằm vào Vương Viễn, có chút thất thần.

Qua một lúc lâu, mới có người nói: “Được rồi! Tiền chính là vạn năng! Lần này chúng ta nể mặt Vân ca vậy!”

“Đúng, không sai!” Những người khác cũng phụ họa: “Chúng ta nể mặt Vân ca, không muốn động tay chân làm tổn hại đến hòa khí, chứ tuyệt đối không phải vì sợ Ngưu Đại Xuân ngươi.”

“Ha ha!”

Vương Viễn mỉm cười, không để ý đến mấy người này, đạo lý phép vua cũng phải thua lệ làng này, Vương Viễn vẫn rất hiểu. Hắn tới đây để giúp Phi Vân Đạp Tuyết tìm chưởng môn, chứ không phải để gây phiền phức cho hắn ta, cho dù Phi Vân Đạp Tuyết và bọn họ đánh nhau ở Linh Tựu cung, vậy đó cũng là đấu đá trong môn phái, một hòa thượng Thiếu Lâm như Vương Viễn cũng không thể nhúng tay vào, bằng không Thiên Sơn Đồng Lão trở về sẽ đuổi giết Vương Viễn mấy chục lần, Thiếu Lâm tự cũng không dám giấu diếm và bao che, cái này gọi là quy tắc giang hồ.

Trong trò chơi, người chơi có quyền lên tiếng không nằm ngoài hai loại.

Một loại là có tiền, một loại là có thực lực.

Phi Vân Đạp Tuyết và Vương Viễn lại trùng hợp hoàn toàn thỏa mãn đủ hai điều kiện này, lúc này, vô tri vô giác, trong tâm lý đám đông, hai người hiển nhiên đã trở thành trụ cột của đám người phái Thiên Sơn, cũng không còn bất cứ tiếng phản đối nào nữa.

“Chưởng môn biến mất từ lúc nào?” Vương Viễn hỏi đám người của phái Thiên Sơn.

“Không rõ nữa…” Người chơi phái Thiên Sơn nhao nhao lắc đầu: “Đồng Lão ghét nhất là chúng ta tùy tiện ra vào Linh Tựu cung, hôm nay khi có người tới giao nhiệm vụ, mới phát hiện không thấy bà ấy nữa, mà rõ ràng chiều qua còn ở đây.”

“Vậy có nghĩa bà ta đã biến mất trong khoảng thời gian từ chiều hôm qua đến hiện tại.” Vương Viễn nói.

“Ừa.” Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu.

“Từ chiều qua đến hôm nay, có đám người nào không có phận sự xuất hiện ở Linh Tựu cung không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Ồ…”

Mọi người im lặng một lúc, rồi đồng loại quay đầu nhìn về phía Vương Viễn.

“Nhìn ta làm gì? Ngoài ta ra!” Vương Viễn tức giận, hắn tới sau khi Đồng Lão mất tích, được chưa?

“Không có người từ môn phái khác.” Lúc này, một NPC tên là Mai Kiếm bước qua, nói: “Chỉ có mấy con sâu hại nước hại dân đi tới phòng đan dược trộm đồ mà thôi.”

“Bọn họ đâu?” Vương Viễn lại hỏi.

“Một người đã chạy, mấy tên còn lại đã bị giết.” Mai Kiếm đáp.

“Không giữ lại một người sống sao?” Vương Viễn nhức đầu, phụ nữ ở Linh Tựu cung này ra tay khá mạnh, ngay cả một người sống cũng không giữ lại.

“Hừ!”

Mai Kiếm nói: “Người tự ý lẻn vào Linh Tựu cung đều giết chết bất luận tội! Cho dù là chưởng môn đứng đầu phái Thiên Sơn, muốn tới Linh Tựu cung tìm giải dược của Sinh Tử Phù, cũng phải mang vải đen che mặt mới được!”

Nghĩ lại cũng thật có bệnh, Vương Viễn đã từng gặp Thiên Sơn Đồng Lão, bà già này đã lớn tuổi rồi, nhưng bộ dáng lại giống như bé gái mười bốn, mười lăm tuổi, còn chưa phát dục, loại quái thai này chắc chắn không muốn lộ mặt thật với người ta đây mà.

“Sinh Tử Phù là thứ gì?” Vương Viễn tò mò hỏi.

“Là Phù độc để lão lão khống chế những tên nô tài đó!” Giọng nói của Mai Kiếm rất bình tĩnh, rõ ràng bản thân mình cũng là nô là tì, nhưng trong giọng điệu lại vô cùng khinh thường những nô tài trong miệng cô ta đó, lẽ nào làm nô tài cũng có thể cảm giác được sự vượt trội sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận