Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 960: Thực trạng quân doanh

"Vị này là?"

Thấy Vương Viễn đột nhiên thêm người vào, mọi người đều tò mò hỏi.

"Phương Đông Chưa Tỏ!"

Phương Đông Chưa Tỏ gửi đi một biểu tượng ôm quyền.

Vương Viễn cũng giới thiệu từng người trong Một Đám Ô Hợp với Phương Đông Chưa Tỏ.

"Wow, wow, wow!"

Đám người Một Đám Ô Hợp kia mặc dù không đứng đắn, nhưng ai nấy đều được xem là người nổi danh trên giang hồ.

Cái gì mà Đạo Nhân Thất Đức, đệ nhất cơ quan sư, kẻ có tiền đệ nhất thiên hạ, gái trai không phân biệt Bôi Mạc Đình, danh tiếng người nào cũng như sấm bên tai, Phương Đông Chưa Tỏ liên tục phát ra tiếng trầm trồ, làm cho mọi người đều cảm thấy lâng lâng.

Nhất là khi giới thiệu tới Điều Tử, Phương Đông Chưa Tỏ càng kích động hơn.

Danh tiếng Điều Tử không nổi trong chốn giang hồ, nhưng trong hệ thống quan phủ, công trạng của Điều Tử cực cao. Mấy vụ tông án đại án lớn trong chốn giang hồ đều do một tay Điều Tử giải quyết, cho nên Điều Tử được người chơi quan phủ tôn xưng là thần bổ đệ nhất thiên hạ. Phương Đông Chưa Tỏ cũng là người chơi quan phủ, đối với hắn ta mà nói, Điều Tử còn nổi danh hơn những người khác nhiều.

Sau một hồi trò chuyện.

Hai người Vương Viễn đi tới cửa lớn quân doanh.

Đại chiến sắp tới, quân doanh đã bị phong tỏa, đừng nói người chơi, ngay cả binh lính cũng không thể tùy ý ra vào. Lúc này, cửa lớn quân doanh được canh phòng nghiêm ngặt, binh lính thủ vệ đứng đầy, chắc chắn không xông vào được.

Vương Viễn trực tiếp dịch dung thành bộ dạng Lữ Văn Đức, mang theo Phương Đông Chưa Tỏ đi tới trước cửa quân doanh.

"Lữ nguyên soái!"

Nhìn thấy Vương Viễn, tướng sĩ canh cửa đều thi lễ.

"Không cần đa lễ!" Vương Viễn xua tay ý bảo mọi người không cần thi lễ.

Lúc này, sĩ quan NPC canh cửa lại nhìn chằm chằm Phương Đông Chưa Tỏ hỏi: "Vị này là?"

"Hắn..."

Vương Viễn bị sĩ quan kia hỏi tới sửng sốt, vừa muốn bịa cho Phương Đông Chưa Tỏ một thân phận, thì thấy hắn ta mò tay vào trong ngực, lấy ra một khối kim bài nói: "Ta là Thần Bổ Ti - Phương Đông Chưa Tỏ! Phụng mệnh của bệ hạ, tới tiền tuyến động viên tướng sĩ!"

Sĩ quan kia nhìn thấy lệnh bài trong tay Phương Đông Chưa Tỏ thì biến sắc, vội vàng nói: "Thì ra là đặc sứ triều đình tới, mong ngài thứ lỗi!"

Nói xong, sĩ quan kia phất tay ra lệnh tướng sĩ mở một con đường, rồi dẫn hai người Vương Viễn tiến vào quân doanh.

Sau khi tiến vào quân doanh, nhìn cảnh tượng bên trong, trong lòng Vương Viễn có chút tức giận.

Tướng sĩ trong quân doanh gần như giống hệt với vệ binh tuần tra trong thành Tương Dương. Ai nấy đều phờ phạc, xanh xao vàng vọt, giống như dân tị nạn ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Phương Đông Chưa Tỏ cũng cau mày, sắc mặt âm trầm.

"Ngươi tới đây một chút!"

Vương Viễn vẫy một binh sĩ cách đó không xa, ý bảo tên đó đi tới.

Người binh lính kia nhận được chỉ lệnh, ốm yếu đứng dậy, đi ba bước thở một hơi, đi tới trước mặt hai người.

Lúc binh lính kia tới gần, Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ đều tức mà không có chỗ trút.

Mẹ nó, binh lính này chẳng những không có sức sống, mà ngay cả trang bị trên người cũng vô cùng cẩu thả.

Cái gọi là khôi giáp chỉ là mấy tầng vải rách tùy tiện buộc lại, chuyện này có thể hiểu là do kỹ thuật tinh luyện kim loại thời cổ đại có hạn, tiểu binh không được mặc khôi giáp kim loại là chuyện rất bình thường... Nhưng vũ khí trong tay người binh lính này, lại là một thanh mộc côn được vót nhọn, làm thành bộ dạng của trường mâu.

"Này... này... này..."

Vương Viễn vừa sợ vừa giận.

Kẻ địch chính là thiết kỵ Mông Cổ quét ngang phương Bắc, rồi lại quét ngang đại lục Âu Á, ở trong thời đại vũ khí lạnh gần như là tồn tại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Mà binh lính tiền tuyến lại dùng một thanh mộc côn để đi giết quân Mông Cổ? Đây là không coi trọng bản thân hay là không coi quân Mông Cổ ra gì?

"Đây là chiến sĩ của chúng ta?"

Phương Đông Chưa Tỏ có chút không áp chế nổi lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm tên sĩ quan, chất vấn.

Sĩ quan lại mặt không biểu cảm nói: "Không có cách nào, phía trên đã nhiều tháng không phát lương, vật tư vô cùng khan hiếm, binh lính tiền tuyến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, làm gì có tiền sắm trang bị!"

"Tiền và vật tư các nơi quyên góp đâu?" Phương Đông Chưa Tỏ lại hỏi.

"Cái này, phải hỏi Lữ nguyên soái..." Sĩ quan liếc nhìn Vương Viễn một cái, cúi đầu không nói nữa.

"Mẹ nó!"

Nếu như bản thân thật sự là Lữ Văn Đức, Vương Viễn chỉ muốn ngay lập tức tát cho mình hai cái.

Tổ sư cha nó, quốc nạn trước mặt mà con chó này còn muốn nuốt vật tư tiền tài của tiền tuyến, có còn là con người hay không? Gã có chết muôn lần cũng không đủ để bình ổn sự căm phẫn của nhân dân!

"Trang bị vật tư như vậy còn bao nhiêu?" Phương Đông Chưa Tỏ lại hỏi.

"Trang bị như vậy cũng không còn nhiều nữa!" Sĩ quan mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đại quân Mông Cổ đã tới gần, chúng ta chỉ có thể dùng những thứ này đối chiến với bọn họ. Thứ cuối cùng có thể dựa vào, chỉ còn lại cái mạng này của chúng ta!"

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cười lạnh vài tiếng nói: "Gói hết số vật tư trang bị còn lại cho ta, ta muốn mang đi!"

“Đồ khốn!”

Khi Vương Viễn và Phương Đông Chưa Tỏ mang vật tư quân đội tới đưa cho Quách Tĩnh, thì y cũng phải tức giận trợn tròn mắt.

Hai người Vương Viễn có thể cảm giác được rõ ràng uy thế ngút trời trên người y.

Tiểu tử ngốc này thoạt nhìn hiền lành nhút nhát, vậy mà thực lực lại khủng khiếp như vậy, cũng chẳng kém hơn hạng cao thủ tuyệt đỉnh như Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công bao nhiêu.

Người thành thật nổi giận thật sự rất khủng khiếp.

“Đại địch ở ngay trước mặt, mà Lữ Văn Đức đó lại táng tận lương tâm đến vậy!”

Quách Tĩnh nổi giận nói: “Đồ bất lực ngu dốt như vậy, làm sao có thể làm chủ soái của tam quân được?”

“Quách đại hiệp bớt giận!” Vương Viễn nói: “Chỉ cần ngươi phát một nhiệm vụ cho ta, ta sẽ đi băm vằm gã ngay bây giờ!”

Vương Viễn cũng rất muốn giết Lữ Văn Đức, nhưng Lữ Văn Đức lại là thống soái cao nhất của thành Tương Dương, nếu không có nhiệm vụ mà đi giết gã, thì hậu quả thế nào, Điều Tử cũng đã phân tích ra rồi.

Làm không xong thì thân bại danh liệt, thậm chí thành Tương Dương cũng sẽ thất thủ theo.

“Không thể giết Lữ Văn Đức!” Hoàng Dung đột nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận