Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1363: Hoàn thành nhiệm vụ

“Khụ khụ…” Lý Thu Thủy ho khan một tiếng, đáp: “Ta chịu một chưởng của Ngộ Si đại sư, kinh mạch đã đứt, ngũ tạng vỡ nát, xương cốt cả người đều bị đánh gãy hết rồi, cũng may có Quy Tức Công mới giữ lại được một hơi thở, để ta có thể tự tay giết chết ả tiện nhân này, hừ hừ hừ, tiện nhân đã chết, ta sống như vậy cũng có ý nghĩa gì nữa! Hư Trúc, ngươi là đệ tử thân truyền của sư ca ta, cũng là đồ nhi của ta, sư nương không có gì có thể cho ngươi, tu vi cả đời của ta, ngươi cũng cầm đi!”

Với bộ dáng hiện tại này của Lý Thu Thủy, có cứu sống cũng chỉ lãng phí chén thuốc, tu vi có cao bao nhiêu, sống cũng là sống không bằng chết, chỉ thấy nội tức của cô ta xoay chuyển, tu vi cả người đều được chuyển hết cho Hư Trúc.

“Tức thế…” Vương Viễn buồn bực muốn chết, dựa vào cái gì chứ… sao cái mệnh của tên Hư Trúc chó má này lại tốt như vậy?

Tu vi của Lý Thu Thủy truyền toàn bộ sang cho Hư Trúc, theo đó tóc cô ta cũng dần dần bạc trắng, đến khi tia nội lực cuối cùng tiêu tán, Lý Thu Thủy phun ra một ngụm máu lớn, nằm ngã ra đất tắt thở.

Cùng lúc đó, Vương Viễn nghe được tiếng thông báo của hệ thống

[Bạn đã giết chết cao thủ tuyệt đỉnh Lý Thu Thủy… Giang hồ lịch duyệt tăng lên… danh vọng cộng… Giá trị thiện cảm với nước Tây Hạ giảm…]

Dòng thông báo dài ngoằng lướt qua trước mặt Vương Viễn.

“Vụt! Vụt! Vụt!”

Mấy luồng sáng vàng lóe lên trên người hắn.

Kinh nghiệm từ việc hạ gục cao thủ tuyệt đỉnh giúp Vương Viễn trực tiếp thăng lên cấp chín mươi mốt.

Không hổ là BOSS lớn cấp cao, kinh nghiệm cho bao khủng, tốc độ thăng cấp vèo vèo như cưỡi máy bay.

Lý Thu Thủy chính là một cao thủ tuyệt đỉnh cấp bậc Nhất Đại Tông Sư đó, sau khi giết chết cô ta, các loại công pháp từ tuyệt học trở xuống đều tăng lên một tầng. Theo thông báo của hệ thống, [Thích Già Trịch Tượng Công] của Vương Viễn cũng tăng lên cảnh giới Nhất Đại Tông Sư, mở khóa chiêu thức cuối cùng [Thập Tượng Liên Trịch], dùng sức mạnh to lớn nhất ném liên tiếp mười lần, cú ném sau sẽ gây ra sát thương cao hơn cú ném trước 10%.

Thật ra [Thích Già Trịch Tượng Công] ở trong tay Vương Viễn cũng thường xuyên được ném liên tục nhưng không có sát thương tăng thêm, hơn nữa dùng thêm một lần sẽ tốn thêm một phần nội lực, nếu tần suất sử dụng quá nhiều và quá sát thì nội lực bản thân sẽ không khôi phục kịp.

Sau khi học được [Thập Tượng Liên Trịch], sát thương đầu ra có thể tăng lên tối đa 100%, hơn nữa chỉ tiêu hao nội lực lần ném đầu tiên để kích hoạt chiêu thức, ném liên tiếp mười lần, lần sau mạnh hơn lần trước.

“Là Thái Huyền Kinh thì ngon phải biết!” Vương Viễn thấy công pháp thăng cấp là [Thích Già Trịch Tượng Công] thì hơi tiếc nuối một chút. Hiện tại công pháp dưới cấp tuyệt học trên người Vương Viễn chưa đạt tới cảnh giới Nhất Đại Tông Sư không nhiều lắm, ngoại trừ “Thái Huyền Kinh” thì còn có “La Hán Phục Ma Công”, “Dã Cầu Quyền” và “Thích Già Trịch Tượng Công”. Bốn môn công pháp này đều đã đủ tiêu chuẩn tiến cấp, tỉ lệ ½ mà không hề chọn trúng “Thái Huyền Kinh” hay “Dã Cầu Quyền”, vận may của hắn quả thực quá nát.

Song làm người phải biết thế nào là đủ, đừng quá tham lam, ít ra có tăng cấp còn hơn là không tăng cái nào.

Những công pháp còn lại thì sau này thịt nhiều thêm mấy cao thủ tuyệt đỉnh là được.

Nhìn hòa thượng này mà coi đi, hắn đang nói tiếng người đó hả? Cao thủ tuyệt đỉnh mà làm như rơm như rác, còn định giết thêm mấy người, ai không biết lại tưởng cao thủ tuyệt đỉnh dễ vặt lắm.

“Ta thật khờ khạo!” Ngưu Đại Xuân tự trách mình: “Lúc nãy ta nên nhận đánh một chưởng tiễn Đồng Mỗ đi mới phải… Dù sao người ta cũng muốn chết, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để một NPC đánh thì lỗ quá.”

“…”

Ba người Hư Trúc, Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử nghe vậy đều đồng loạt quay sang căm tức nhìn Vương Viễn.

Thiên Sơn Đồng Lão mặc dù có chút biến thái nhưng nói thật bà ta đối xử với bọn họ khá tốt, truyền đạo dạy học này, giải đáp đủ loại thắc mắc này, làm tròn bổn phận của một tiền bối hết mực chăm lo cho hậu bối. Nếu không phải Điều Tử đã đầu quân cho quan phủ, hắn ta thực sự muốn quỳ xuống bái Thiên Sơn Đồng Lão làm sư phụ.

Phi Vân Đạp Tuyết vốn là đệ tử Thiên Sơn nên không cần phải giải thích nhiều.

Còn lại Hư Trúc, Thiên Sơn Đồng Lão đối xử với hắn cực kỳ tốt, cứ như con đẻ vậy, có đồ ngon là lại giấu đưa cho hắn.

Mấy lời Vương Viễn nói lúc nãy có hơi quá đáng.

“Đùa thôi mà! Chỉ giỡn thôi, thật đấy!” Vương Viễn nghiêm mặt nói: “Ngưu ca ta khiêm tốn nho nhã lại chính trực, sao có thể là loại người đó chứ?”

“Ngươi tự tin quá nhỉ? Ngươi chính là hạng người đó đó!” Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết thi nhau dựng ngón giữa về phía Vương Viễn.

Với nhân phẩm của hòa thượng này thì có chuyện hèn hạ gì mà không dám làm chứ?

Đến cả xác Thiên Sơn Đồng Lão và Lý Thu Thủy hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thương tiếc buông tha một lần.

Thiên Sơn Đồng Lão thì khỏi cần nói, võ công dạy được bà ta đã dạy hết rồi, mò mẫm cũng chẳng được thứ gì, còn lại Lý Thu Thủy Vương Viễn cũng muốn soát người bằng được.

Nhưng có hai lý do khiến Vương Viễn chần chừ. Thứ nhất, Hư Trúc vẫn luôn nhìn chằm chằm, không cẩn thận lại bị hắn cằn nhằn một hồi là xong đời. Thứ hai Lý Thu Thủy ăn mặc rất hở hang, chẳng trách Thiên Sơn Đồng Lão gọi cô ta là tiện nhân. Danh từ này gán cho Lý Thu Thủy không hề nói quá, trên người cô ta khoác một lớp lụa mỏng dính, gần như nhìn thấu được cả da thịt bên trong, chỉ là mặt hơi xấu chút, nhưng trong hầm băng tối lửa tắt đèn này mặt xấu mặt đẹp cũng ngang nhau, chỉ có vóc người ngon mới là nhất, bộ ngực vểnh kia của Lý Thu Thủy, Vương Viễn thực sự chẳng có can đảm tiến lại sờ.

Hệ thống khốn nạn bao nhiêu Vương Viễn đã thể nghiệm đủ rồi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một lần lầm lỡ ăn phạt thì muốn nói lý cũng không xong.



Trải qua mấy ngày gian khổ, nhiệm vụ rốt cuộc cũng hoàn thành, Thiên Sơn Đồng Lão qua đời, BOSS Lý Thu Thủy cũng bị Vương Viễn hạ gục.

Điều Tử lấy được công pháp mới, hớn hở trở về Lục Phiến Môn. Phi Vân Đạp Tuyết cầm tuyệt học trong tay, dẫn theo chưởng môn mới là Hư Trúc trở về Linh Tựu Cung phái Thiên Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận