Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1217: Đến cửa lớn tổng đàn Ma giáo

Vách tường sơn động này trơn nhẵn sạch sẽ, dường như là dấu vết sửa chữa của con người, một đường đen nhánh thẳng tắp kéo dài về phía trước.

Mọi người men theo sơn động tiến lên, lại không gặp phải bất kỳ cơ quan nào, cũng không nhìn thấy bóng dáng Văn Thương Tùng, thậm chí ngay cả kẻ địch Ma giáo cũng không gặp phải một ai.

Đi ước chừng bảy tám phút, mọi người đi tới một cái thạch thất cực lớn.

Trên vách tường trong thạch thất có treo một lồng lửa, vô cùng sáng sủa, liếc mắt nhìn xung quanh đây dường như là một gian mật thất bế quan. Giữa mật thất là một thạch đài, trên thạch đài đặt một giường đá rộng lớn, trên giường đá có một người đang nằm.

Người nọ giống như đang ngủ, nhưng khi đám người Vương Viễn đi vào thạch thất lại không hề nhúc nhích.

"Các ngươi cẩn thận một chút!"

Nhìn thấy trên giường đá có người đang nằm, Vương Viễn ra hiệu cho mọi người không nên lộn xộn, sau đó hắn mở chân khí hộ thể, nghênh ngang đi tới cạnh thạch đài.

"Hửm?"

Khi Vương Viễn thấy rõ khuôn mặt của người nằm trên giường đá thì không khỏi sửng sốt.

Người này không phải ai khác, chính là Chưởng Kỳ Sử của Cự Mộc Kỳ - Văn Thương Tùng. Lúc này quần áo của Văn Thương Tùng đã bị người lột đi, nằm ở trên giường hơi thở đã tuyệt, giống như đã chết rất lâu.

Ở ngực Văn Thương Tùng có một vết ứ đọng màu xanh, một tầng sương lạnh mỏng manh đang từ chỗ ứ đọng khuếch tán ra khắp nơi, hiển nhiên là bị người ta dùng một chỉ lực vô cùng lạnh đâm chết.

"Đây là... Chỉ lực âm hàn... Có chút quen quen!"

Chỉ lực cường hãn trong thiên hạ không có nhiều, Vô Tướng Kiếp Chỉ của Thiếu Lâm tự bá đạo nhất, Nhất Dương Chỉ có uy lực mạnh nhất, Tham Hợp Chỉ có kình lực nhu hòa nhưng có thể cách không điểm huyệt. Ba môn chỉ lực này đều không có thuộc tính hàn băng, chỉ lực có thuộc tính băng bá đạo như vậy thiên hạ rất hiếm có.

Cẩn thận nhìn vết ứ đọng ở lồng ngực Văn Thương Tùng, Vương Viễn chợt nhớ tới hòa thượng mà hắn gặp ở Thiên Lý Giáo lúc trước.

Hòa thượng kia có chỉ lực âm hàn, tu vi trác tuyệt, đồ đệ của y còn có [Càn Khôn Đại Na Di] có quan hệ dây mơ rễ má với Ma giáo. Nay chỉ lực này lại xuất hiện trong mật đạo của Ma giáo, Vương Viễn cảm giác trong chuyện này có sự liên hệ vi diệu gì đó.

"Ai ở bên kia?"

Trong lúc Vương Viễn đang suy tư thì Tống Dương đột nhiên nổi giận quát một tiếng, sau đó đánh ra một chiêu Nhất Dương Chỉ về phía cửa đá đằng sau lưng Vương Viễn.

"Xoẹt!" Một âm thanh vải vóc bị xé rách vang lên, người núp ở cửa không thể né tránh chỉ lực của Tống Dương, nên bị Nhất Dương Chỉ đâm rách quần áo.

Đám người Vương Viễn theo tiếng nhìn lại thì chỉ thấy một bóng dáng trọc đầu nhanh chóng biến mất phía sau cửa đá.

"Chạy đâu!"

Vương Viễn lập tức thả người nhảy tới chỗ cửa đá, nhưng bóng dáng kia đã biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại một vạt áo màu vàng kim, nhìn chất liệu vải dệt thì giống hệt với áo cà sa trên người Vương Viễn.

"Là người của Thiếu Lâm tự!"

Nhìn thấy vạt áo trong tay Vương Viễn, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn.

Tuy phụ bản này là sáu môn phái lớn vây công đỉnh Quang Minh, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy NPC nào của sáu môn phái lớn. Bây giờ còn phát hiện NPC Thiếu Lâm tự trong mật đạo của Ma giáo, chuyện này thật sự có phần quỷ dị.

"Mặc kệ hắn ta là ai, đuổi theo trước rồi tính!"

Vương Viễn không muốn phân tích chuyện này, cứ đuổi theo trước đã.

Mọi người thi triển khinh công của mình, men theo mật đạo phía sau cửa đá đi thẳng tới phía trước, lại đi thêm bảy tám phút, trước mắt mọi người đột nhiên sáng chói mắt. Mọi người đi ra khỏi mật đạo, hòa thượng kỳ dị kia cũng đã biến mất không còn bóng dáng, xuất hiện trước mặt mọi người là cửa lớn của tổng đàn Ma giáo.

Quả nhiên, mật đạo kia chính là đường tắt trong phụ bản, mọi người vòng qua con đường có nhiều trở ngại, đi theo mật đạo đã tới cảnh tượng cuối cùng.

"Ha ha ha! Nhanh như vậy sao? Lần này đỡ được bao nhiêu công sức!"

Đi tới cửa tổng đàn Ma giáo, tâm tình mọi người vô cùng tốt.

Tổng đàn của Ma giáo nằm ở đỉnh Quang Minh núi Côn Lôn, mọi người một đường từ chân núi bò lên, khắp nơi đều là Ngũ Hành kỳ của Ma giáo mai phục, nếu giết lên đến nơi không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Mà bây giờ đi theo mật đạo, chỉ tốn mười mấy phút đồng hồ, lại không có trở ngại gì mà đi thẳng tới tồng đàn Ma giáo.

Còn chuyện hòa thượng vừa rồi rốt cuộc là ai, mọi người đã hoàn toàn không quan tâm tới nữa, có lẽ chỉ là một NPC dẫn đường mà thôi, trong trò chơi cũng không tính là hiếm thấy.

Mặc dù mọi người đã đi tới tổng đàn Ma giáo, nhưng lúc này cửa lớn của tổng đàn đang đóng chặt.

Cửa lớn của tổng đàn Ma giáo còn khoa trương hơn cả cửa thành của thành Lạc Dương, hơn nữa trên tường thành có không ít đệ tử Ma giáo đứng gác. Bên trái là đệ tử Ma giáo mặc đồ đen, trong tay cầm thứ gì đó giống như súng, bên phải là đệ tử Ma giáo mặc đồ đỏ, trong tay cũng cầm súng.

Hai bên cửa thành đều cắm cờ, trên đó lần lượt viết [Hồng Thủy] và [Liệt Hỏa].

Lại là kỳ chúng của Ngũ Hành kỳ.

Chưởng Kỳ Sử đứng đầu Ngũ Hành kỳ đứng trên cùng, cẩn thận nhìn chằm chằm dưới cửa thành, Chưởng Kỳ Sử của Liệt Hỏa tên là Tân Nhiên, Chưởng Kỳ Sử của Hồng Thủy tên là Đường Dương.

Hai người này đều là BOSS cấp 80, trong tay cũng cầm một khẩu súng, sau lưng Tân Nhiên cõng một thùng sắt lớn, còn sau lưng Đường Dương thì cõng theo hai ống trúc lớn.

"Đó là thứ gì thế?" Nhìn tạo hình của Tân Nhiên và Đường Dương, đám người Vương Viễn đều cảm thấy khó hiểu. Trong trò chơi, mọi người đều chơi võ thuật quyền cước hoặc binh khí, nhưng thật sự chưa từng gặp qua đồ khoa học kỹ thuật.

Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, nếu xét về mặt võ thuật có lẽ Độc Cô Tiểu Linh yếu hơn mấy cấp bậc, nhưng nếu nói về khoa học kỹ thuật thì người ta chính là người trong nghề.

Độc Cô Tiểu Linh rất chân thành giải thích: "Đó là súng phun lửa và phun nước!"

"Đó cũng là thuật cơ quan sao?" Thần Uy Không Cản Nổi hỏi lại Độc Cô Tiểu Linh.

"Đúng vậy!" Độc Cô Tiểu Linh nói: "Thuộc loại thuật cơ quan trung cấp! Nhưng mà vì thiếu nguyên vật liệu, nên ta chưa từng làm thứ này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận