Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 627: Điều Tử tàn nhẫn

Chiêu thức có phán định cao, chắc chắn cũng sẽ có thời gian cứng ngắc sau công kích dài!

Một đao này của Điều Tử cực kỳ uy mãnh, thời gian cứng còng sau công kích cũng vô cùng khiến người cảm thán. Đại đao còn chưa thu lại thì trường kiếm của Nặng Như Thái Sơn đã đưa tới dưới yết hầu của hắn ta.

Yết hầu chính là vị trí yếu hại, có cộng thêm sát thương. Điều Tử không có nội công cao cấp, máu vốn dĩ đã không dày cho lắm, nếu chịu một kiếm của loại cao thủ cấp bậc như Nặng Như Thái Sơn, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Thế nhưng hắn ta cũng không có chút suy nghĩ tránh né nào, thấy đối thủ đánh úp một kiếm, hắn ta vận chân khí, bảo vệ toàn bộ cơ thể, không lùi lại mà tiến lên trước một bước, húc vào kiếm của Nặng Như Thái Sơn.

“Keng!”

Một tiếng trong trẻo vang lên, trường kiếm bên tay trái của Nặng Như Thái Sơn đâm trúng yếu hầu của Điều Tử. Nhưng điều khiến gã kỳ quái chính là một kiếm này không hề đâm vào cổ họng Điều Tử, ngược lại còn bị miễn cưỡng đẩy về.

“Đây là Thiết Bố Sam của Lục Phiến Môn sao?”

Nhìn thấy một màn này, Bách Chiến Vô Địch cũng mang vẻ mặt nghi ngờ.

Tuy Lục Phiến Môn không có nhiều võ học có thể dạy người ta, nhưng cũng không phải không có công pháp nào hết.

Ví dụ như công pháp nhập môn cấp thấp như Ngũ Hành Quyền, công pháp trung cấp Toái Thạch Cước, đều là võ học môn phái của Lục Phiến Môn. Nghe đâu Lục Phiến Môn còn có một môn công pháp tên là Thiết Bố Sam, tương đối lợi hại, là võ học trấn phái của Lục Phiến Môn. Nghe nói người chơi tu luyện công pháp này, sẽ khổ luyện gân cốt toàn thân, đao kiếm không thể làm bị thương được.

Điều Tử có thể mạnh mẽ chống lại một kiếm đâm vào yết hầu của Nặng Như Thái Sơn, rõ ràng là đã học được loại công pháp này.

Lần này, Bách Chiến Vô Địch thật sự đã nhìn lầm rồi. Tuyệt học Thiết Bố Sam của Lục Phiến Môn đó, không xử lý mấy vụ án lớn thì không học được. Loại quan gia có năng lực phá án siêu mạnh như Điều Tử cũng không có tư cách học. Một chiêu mà hắn ta sử dụng hiện tại là pháp môn hộ thể của Tung Dương Chân Khí. Một chiêu chân khí hộ thể này thuộc tuyệt học của phái Tung Sơn. Tuy cũng có thể đỡ công kích, nhưng lại tiêu hao nội lực khá kinh người.

Một kiếm này của Nặng Như Thái Sơn trực tiếp đánh cho Điều Tử mất một nửa nội lực.

Nhưng dưới lần mạnh mẽ chống đỡ này, Điều Tử cũng đã bay tới trước mặt Nặng Như Thái Sơn, hai tay nắm chuôi đao, xoay eo một cái, bổ đao quang mang theo ngọn lửa hừng hực lên eo của gã.

“Ặc…”

Nặng Như Thái Sơn hít ngược một ngụm khí lạnh, gã đã từng thấy người hung hãn nhưng chưa từng thấy người nào hung ác như vậy. Người trước mắt này định chơi một mạng đổi một mạng sao.

Một đổi một, Nặng Như Thái Sơn hiển nhiên không chịu. Lúc này, thanh máu của gã chỉ còn một phần ba, trên người còn mang trạng thái trúng độc, một đổi một chắc chắn sẽ không chiếm được lợi ích.

“Lôi Đình Vạn Quân!”

Dưới sự kinh ngạc, Nặng Như Thái Sơn vận nội công, vung mạnh trọng kiếm lên, mang theo lôi quang hất lên thân đao của Điều Tử.

Thật đúng là khỏi cần nói, hai người này đánh nhau khá có tính thưởng thức.

Một người dùng lửa, một người dùng sấm, đều là những tuyển thủ trường phái sức mạnh, trong lúc cứng đối cứng còn mang theo hiệu ứng đặc thù từ thuộc tính của mỗi loại, khiến cho khán giả nhìn đến líu lưỡi.

Đao kiếm lại va chạm vào nhau, lôi hỏa lẫn lộn, phát ra tia sáng chói mắt.

Dù sao Điều Tử cũng không có nội công hay ho gì. Nội công và tu vi vốn đã yếu hơn một thành khi đánh nhau với cao thủ phái Cổ Mộ, hơn nữa trọng kiếm của phái Cổ Mộ (Đại Uy Kiếm Pháp) có phán định cao hơn Liệt Diễm Đao Pháp của Điều Tử hơn không ít.

Huống chi đối thủ của hắn ta lại là loại người tàn nhẫn như Nặng Như Thái Sơn.

“Keng” một tiếng, trường đao trong tay Điều Tử bị gã đánh cho tuột khỏi tay, bay vút về phía chân trời như một ngọn lửa.

“Xong rồi!”

Thấy vũ khí của hắn ta bị người trực tiếp đánh bay, tất cả mọi người đều thầm kêu một tiếng.

Suy cho cùng cũng là cao thủ cấp chuyên nghiệp, người chơi nghiệp dư có mạnh đến thế nào, thì vẫn có khoảng cách nhất định với những người dựa vào việc này để kiếm sống.

“Không đúng!”

Mà Vương Viễn nhìn thấy vũ khí của Điều Tử bị đánh bay, đôi mắt đột nhiên nheo lại, bất ngờ nói: “Không hổ là Điều Tử!”

Cùng lúc đó, Nhất Phi Trùng Thiên cũng kinh ngạc nói: “Chui vào rồi!”

“Chui vào rồi?”

Bách Chiến Vô Địch nghe vậy thì mang vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cũng phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra: “Đậu má, hóa ra hắn ta mới là tên nham hiểm nhất!”

Bách Chiến Vô Địch còn chưa dứt lời, khóe miệng Điều Tử đã hơi nhếch lên, lại giẫm một bước về phía trước, dán tới trước mặt Nặng Như Thái Sơn.

“???”

Nặng Như Thái Sơn đột nhiên cả kinh, hai thanh kiếm đang giơ lên cao nhất thời dừng lại giữa không trung.

Vướng khoảng cách!

Điều Tử sử dụng thiết lập khoảng cách vũ khí, để làm vướng hai thanh vũ khí của Nặng Như Thái Sơn.

Phái Cổ Mộ cũng thuộc môn phái vũ khí, nếu vũ khí bị vướng, Nặng Như Thái Sơn sẽ trực tiếp biến thành lão hổ không răng, rơi vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.

Nếu ném kiếm đi, Nặng Như Thái Sơn sẽ chỉ còn lại một bộ chưởng pháp đẹp mắt, tu vi không cao, lại còn vô cùng lẳng lơ. Nếu dùng một bộ công pháp đó để đánh cận chiến với Điều Tử thật, vậy gã không bị đánh chết thì cũng sẽ bị cười chết.

Không ném kiếm đi, Điều Tử thì lại đang dán trước người Nặng Như Thái Sơn, trong tay gã cầm vũ khí hoàn toàn không có cách nào tấn công được.

Điều Tử thì lại khác, thứ người chơi Lục Phiến Môn học đều là võ học giang hồ, thành thạo các loại quyền cước vũ khí. Trước khi chơi đao, Điều Tử đã chơi quyền. Trong loại tình huống này hắn ta đã hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Không thể không nói, một chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô này của Điều Tử thật sự khá tàn nhẫn.

Nếu những người khác trong Một Đám Ô Hợp giở âm mưu, thì thứ mà tên Điều Tử đó chơi chính là dương mưu.

Lão tử không hại ngươi cũng không lừa ngươi, dựa vào thực lực và kinh nghiệm, dùng phương thức cứng đối cứng để khiến ngươi giơ tay chịu trói, không biết phải làm thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận