Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1474: Vương Viễn chết rồi

Cưu Ma Trí thấy hòa thượng quét rác đi đến trước mặt mình, trong lòng có chút sợ hãi, y theo bản năng lui về phía sau một bước, nói với vẻ kinh hoảng: “Lão hòa thượng ngươi đừng có mà giả thần giả quỷ!”

“Sai rồi, tất cả đều sai rồi!”

Hòa thượng quét rác liếc nhìn Cưu Ma Trí, nói: “Minh Vương, tai vạ của ngươi đã đến rồi, nguy ở sớm tối.”

“Nói hươu nói vượn! Ta cũng không trộm đồ ở Tàng Kinh Các của các ngươi!” Cưu Ma Trí kiềm chế bản thân không đặt chân vào Tàng Kinh Các, vì thế y cũng không cảm thấy đuối lý, lại càng không cảm thấy kính sợ hòa thượng quét rác.

“Hừ hừ!”

Hòa thượng quét rác nói: “Mang Dịch Cân Kinh trả lại cho ta đi!”

“Dịch Cân Kinh gì chứ! Ta không biết!” Trong lòng Cưu Ma Trí không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng y vẫn rất cứng miệng.

“A di đà phật!”

Hòa thượng quét rác lại nói: “Tuy Phật Đạo có cùng nguồn gốc, nhưng võ học lại không như vậy. Minh Vương ngươi dùng Tiểu Vô Tướng Công của Đạo gia để sử dụng 72 tuyệt kỹ của Phật gia, vốn đã gây tổn hại cho cơ thể, bây giờ ngươi lại cố sức tu luyện Dịch Cân Kinh, e rằng đã rơi vào cảnh giới tẩu hỏa nhập ma.”

“Tiểu Vô Tướng Công?”

Vương Viễn nhíu mày, hắn liếc nhìn Cưu Ma Trí, khó trách tên hòa thượng này biến thái như vậy, hóa ra là đầu cơ trục lợi.

Đúng vậy, Tiểu Vô Tướng Công có thể bắt chước toàn bộ nội công trong thiên hạ, về mặt lý thuyết, nó có thể sử dụng mọi loại chiêu thức, hơn nữa lúc trước Cưu Ma Trí cũng từng cướp Tiểu Vô Tướng Công ở trong tay Vương Viễn, vậy thì cũng dễ hiểu thôi.

Chẳng qua theo như lời hòa thượng quét rác nói: “Tuy Phật Đạo có cùng nguồn gốc, nhưng võ học lại không như vậy, tu cả Phật cả Đạo sẽ gây tổn hại cho cơ thể.” Lời này quả thật đã khiến Vương Viễn hoảng sợ.

Bởi vì Vương Viễn tu cả Phật cả Đạo, không biết có khiến cơ thể tổn hại không nữa.

“Nói hươu nói vượn!”

Cưu Ma Trí bị chọc vào chỗ đau, y giận tím mặt, xoay người định đi ra ngoài.

Mà lúc này bên ngoài Tàng Kinh Các, không biết từ lúc nào đã đứng đầy quần hùng trong thiên hạ, mọi người đều dang duỗi cổ cố gắng nhìn vào bên trong.

“Muốn chạy???”

Cưu Ma Trí cầm Dịch Cân Kinh, tất nhiên Vương Viễn sẽ không để y rời khỏi đây một cách dễ dàng. Bây giờ có Tiêu Phong ở đây, hòa thượng quét rác - sư phụ mình lại có võ công thông thần như vậy, trong lòng Vương Viễn cũng đã có sự nắm chắc.

Không đợi Cưu Ma Trí kịp bước thêm vài bước, hắn trực tiếp vọt tới, đánh ra một chưởng.

Võ công của Cưu Ma Trí rất cao, hơn nữa đã từng chịu thiệt trước chưởng lực của Vương Viễn, đương nhiên sẽ không đánh bừa. Y nghiêng người né đòn tấn công của Vương Viễn, sau đó Cưu Ma Trí đi tới bên cạnh Vương Viễn, đôi tay bàn tay khép lại chà xát một cái, rồi đột nhiên bổ về phía trước.

“Hô!”

Một ngọn lửa chém thẳng về phía đầu của Vương Viễn.

“Má nó!”

Vương Viễn hoảng sợ, vội vàng dùng chiêu Kiến Long Tại Điền để đỡ lấy Hỏa Diễm Đao của Cưu Ma Trí, sau đó dùng Tiềm Long Vật Dụng đánh ngược trở lại.

Cưu Ma Trí lại không chút hoang mang, hai tay tùy tiện kéo một cái hóa giải chưởng lực của Vương Viễn, hai ngón tay duỗi về phía trước, chọc thẳng vào hai mắt của Vương Viễn.

Nếu bàn về thân thủ, Vương Viễn vẫn kém hơn Cưu Ma Trí một bậc.

Vương Viễn không dám chủ quan, vội vàng dùng Càn Khôn Ma Lộng lùi về sau 10 mét, tránh thoát đòn tấn công của Cưu Ma Trí.

“Hừ!”

Cưu Ma Trí hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đập tan cửa sổ, trốn khỏi Tàng Kinh Các.

Mà bên phía Vương Viễn, hắn rơi xuống đất còn chưa kịp đứng vững, Mộ Dung Bác đã đi tới phía sau lưng Vương Viễn, vung một chưởng đánh thẳng vào giữa lưng hắn.

Giống như cao thủ tuyệt đỉnh không thể chịu nổi một chưởng toàn lực của Vương Viễn khi hắn đánh bất ngờ, Vương Viễn là cao thủ hàng đầu, tất nhiên cũng không thể chịu đựng được một đòn đánh bất ngờ từ phía sau lưng của cao thủ tuyệt đỉnh.

Cho dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, giờ phút này không có chân khí hộ thể, cũng không sử dụng Âm Dương Nghịch Chuyển, chỉ dựa vào cơ thể của một người bình thường thì làm sao có thể chịu được một đòn từ đằng sau lưng của cao thủ tuyệt đỉnh giống như Mộ Dung Bác chứ.

“Phốc!!!!”

Vương Viễn hộc máu, bị một chưởng đánh bay ra xa khoảng ba trượng, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Thanh máu trên đầu trực tiếp chạm đáy.

...

“Ngưu Đại Xuân đã chết!!”

Ngày thường Vương Viễn đắc tội với không ít người.

Mọi người bên ngoài Tàng Kinh Các thấy Vương Viễn bị một chưởng của Mộ Dung Bác đánh chết, bọn họ lập tức hoan hô nhảy nhót, chạy nhảy khắp nơi.

Thậm chí những người chơi và NPC từng bị Vương Viễn hăm dọa còn ôm nhau mà khóc.

Đại sư huynh Thiếu Lâm tự Ngưu Đại Xuân, pháp hiệu Ngộ Si, từ lúc gia nhập giang hồ, nổi danh là con người hào hiệp... Tuy rằng ở trong mắt những người chơi và NPC bình thường, tên hòa thượng này chính là hiệp chi đại giả, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, nhưng ở trong mắt những người chơi và NPC biết rõ về hắn, tên hòa thượng này cũng không phải thứ tốt gì.

Xảo trá làm tiền người khác, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hãm hại rồi lừa gạt, giết người phóng hỏa, chỉ có điều mà người ta không dám nghĩ chứ không có điều mà hắn không dám làm.

Chẳng qua tu vi của tên nhãi này rất cao, lại còn da dày thịt béo, lực phòng ngự vô địch, tới nay đã lâu như vậy, hễ là người muốn giết hắn thì không có người nào là không ăn quả đắng, trong đó bao gồm cả cao thủ đứng đầu như Bạch Hạc Lưỡng Sí...

Thế nên người chơi trong chốn giang hồ thấy hắn thì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này thấy Vương Viễn không biết tự lượng sức đi tấn công Cưu Ma Trí, sau đó lại bị một chưởng đánh lén của Mộ Dung Bác giết chết, tâm trạng của mọi người lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Bác cũng chứa đầy sự thưởng thức.

“Ha ha ha! Con mẹ nó, tên hòa thượng thối tha cuối cùng đã chết!”

Ân oán giữa Mộ Dung Bác và Vương Viễn cũng không nhỏ, lúc trước Vương Viễn đào mồ của lão ta thì thôi đi, mới vừa rồi ở dưới chân núi còn cùng Huyền Từ vạch trần thân phận của Mộ Dung Bác, bây giờ ở Tàng Kinh Các, tên hòa thượng này còn tung tăng nhảy nhót làm đủ thứ chuyện, Mộ Dung Bác đã muốn giết hắn từ lâu.

Trông thấy quần hùng trong thiên hạ bên ngoài Tàng Kinh Các đều vô cùng vui mừng, Mộ Dung Bác càng cảm thấy hành động của bản thân là chính xác, lão ta không nhịn được mà cười thành tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận