Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1386: Vòng tuần hoàn chết

Nhưng trong mắt Tiêu Phong lại không có lợi ích, chỉ có dân chúng, nên mới không có cách nào lay động được lòng y. Một trận chiến, cho dù là nước nào thắng, thì người khổ vẫn là dân chúng, cho nên Tiêu Phong là một người cực kỳ phản đối chiến tranh. Muốn kêu tự y đi giúp thủ thành, y chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng muốn thuyết phục y ra binh đánh trận thì lại khó.

Người này thật sự khá khó giải quyết.

Trong thiên hạ, bên có năng lực chống lại Mông Cổ và Đại Tống cũng chỉ có nước Liêu và nước Kim, Đại Lý chỉ là một nước nhỏ, vai trò mang lại trong chiến tranh sẽ không quá lớn, sức ảnh hưởng hiển nhiên sẽ không bằng nước lớn như nước Liêu.

Vì vậy có thể thuyết phục được Tiêu Phong ra binh hay không là một mắt xích quan trọng nhất. Dù sao Vương Viễn cũng là Nam Viện đại vương của nước Liêu, ngay cả quân đội nhà mình còn không lấy được thì có tư cách gì đi cầu cứu nước khác.

Nhưng con người Tiêu Phong này mềm cứng đều không ăn, muốn đến kêu y ra binh, nhất định sẽ bị đạo đức ràng buộc.

Đại Tống là tổ quốc của Tiêu Phong, đến một nước nhỏ như Đại Lý còn ra binh tương trợ, vậy y hiển nhiên không có lý do ngồi nhìn mà không quan tâm.

Không bắt được nước Liêu thì không bắt được Đại Lý, không bắt được Đại Lý, Tiêu Phong chắc chắn sẽ không đồng ý ra binh, đây là một vòng tuần hoàn chết.

Vương Viễn thấy đầu đau quá… chuyện này thực sự khó giải quyết, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên bắt tay vào từ đâu.

“Mình phải mượn binh của Đại Lý đi cứu Tương Dương, nhưng đầu tiên mình phải khởi binh từ nước Liêu, nhưng Tiêu Phong là một phần tử phản đối chiến tranh, mình nên làm thế nào đây?”

Suy nghĩ một lúc, Vương Viễn dứt khoát ném vấn đề này vào trong nhóm Một Đám Ô Hợp, kêu mọi người cùng nhau nghĩ cách.

“Dễ thôi, đi tới chỗ Tiêu Phong trộm binh phù đi.” Bôi Mạc Đình là người đầu tiên gửi tin nhắn, hơn nữa nói như không nói.

Đi tới chỗ Tiêu Phong trộm đồ… đây không phải là nói vớ vẩn hay sao, một cao thủ ở cấp bậc đó như y, ngươi ở sau lưng y nhướn mày một cái, y còn có thể cảm giác được rõ ràng, mà ngươi còn muốn đi trộm binh phù của y sao?

“Cút đi!” Vương Viễn quả quyết quở trách Bôi Mạc Đình.

“Bắt A Châu uy hiếp y!” Lúc này, Mario cũng nói.

Quả nhiên, đám người Một Đám Ô Hợp này không chỉ người này có giới hạn của thấp hơn người kia, mà ý kiến còn thối tha hơn nhau. Bôi Mạc Đình mới chỉ là ăn trộm ăn cắp, còn Mario đã tăng lên thành cấp bậc bắt cóc tống tiền, mỗi một người mang tuyệt kỹ riêng.

Bắt cóc người phụ nữ của Tiêu Phong, cũng không biết trong đầu hắn ta đang nghĩ gì nữa… nói thế nào thì A Châu cũng là sư phụ của hắn ta, vậy mà hắn ta có thể làm ra được chuyện này, thật đúng là một tên súc sinh.

“Súc sinh!”

Mọi người nghe thấy ý kiến này của Mario, đều gửi biểu cảm khinh thường, tỏ vẻ mình vô cùng coi thường hắn ta.

Ý kiến của tên tiện nhân này, không chỉ thiếu đạo đức mà con mẹ nó còn não tàn, tự tìm đường chết.

“Thực ra ta cảm thấy, Lão Ngưu này, tình cảnh hiện tại của ngươi giống như kêu gọi vốn đầu tư vậy…” Lúc này, Điều Tử đột nhiên nói.

“Ặc, có hơi giống đấy.” Vương Viễn vừa nghe cũng thấy thật sự là như vậy.

Lấy thiên hạ làm giao dịch, tiền bạc chính là tướng sĩ. Đánh thắng Mông Cổ, thì có thể nhận được lợi ích lớn hơn, nhưng nguy hiểm lại rất lớn, khó tránh khỏi bản thân bị liên lụy.

Chính vì như vậy, nếu không có bạn đồng hành mạnh mẽ, thì loại nước nhỏ như Đại Lý này chắc chắn sẽ không ra tay.

“Ngươi nói đúng… Vậy vụ đầu tư này nên kêu gọi thế nào?” Vương Viễn hỏi.

“Ngươi biết tại sao Hoàng Dung lại nói chuyện này cho ngươi không?” Điều Tử hỏi Vương Viễn.

“Lẽ nào là vì ta khá đẹp trai sao? “Vương Viễn bắt đầu nói vớ vẩn.

“Bởi vì thân phận của ngươi!” Điều Tử phân tích: “Ngươi là Nam Viện đại vương, nhìn quanh thiên hạ, người có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có một mình ngươi thôi.”

“Nam Viện đại vương có ích khỉ gì, có tiếng mà không có miếng, ngay cả quyền lợi một binh một tốt còn chẳng có…”

“Ha ha!” Điều Tử cười bảo: “Thực ra, ngươi thân là Nam Viện đại vương của nước Liêu, có thân phận này là được rồi, thân phận chính là quyền lợi, không cần thiết phải giành được sự đồng thuận của Tiêu Phong.”

“Chuyện này…”

Nghe Điều Tử nói như vậy, trước mắt Vương Viễn đột nhiên sáng ngời, lúc này, hắn mới phát hiện ra mình đã tiến vào một vòng tuần hoàn suy nghĩ sai lầm, chỉ nghĩ đến kêu người khác ra tay, ngược lại bỏ qua tài nguyên thân phận của mình.

Tuy rằng ngày thường Vương Viễn làm việc cẩn thận đủ kiểu, nhưng ở một vài chuyện, suy nghĩ sẽ không được chu toàn về mọi mặt, mà lại nghiêng về lừa đảo đa cấp hơn.

Điều Tử thì lại là một người vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, cực giỏi sử dụng tài nguyên mà mình sở hữu, để đổi lấy càng nhiều tài nguyên hơn.

“Ý của ngươi là ta không cần nói rõ tình hình với Tiêu Phong, mà trực tiếp đi tìm Đoàn Chính Thuần sao?” Vương Viễn hỏi.

“Không sai!” Điều Tử nói tiếp: “Tình hình thiên hạ đang thay đổi, Đại Lý không dám ra tay là vì sợ đầu tư thất bại, địa vị thấp bé, bước một bước sai có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục. Nếu như có một cái đùi lớn, Đoàn Chính Thuần chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Mông Cổ nuốt Tống rồi lại nuốt luôn cả mình. Ngươi là Nam Viện đại vương của nước Liêu, dưới Tiêu Phong chính là ngươi, đi bàn chuyện hợp tác với Đại Lý mà dùng thân phận này của ngươi, chỉ cần ngươi cho y một ảo tưởng nước Liêu sẽ xuất binh, khiến y yên tâm, vậy y chắc chắn sẽ không từ chối. Đến khi đó ngay cả Đại Lý cũng xuất binh rồi, Tiêu Phong chắc chắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

“Ta hiểu rồi!” Vương Viễn nói trong sự kích động: “Hóa ra ngươi mới là cao thủ lừa đảo.”

Suy nghĩ của cái thứ hàng này khá rõ ràng. Trước tiên nói với Đại Lý rằng nước Liêu sẽ ra binh, vậy Đại Lý chắc chắn cũng sẽ ra binh. Chỉ cần Đại Lý ra binh thì nước Liêu chắc chắn sẽ không án binh bất động.

Ừm, một cục diện chết, lại sinh lợi ích trở lại như vậy.

Lúc này, Điều Tử đột nhiên lại nói: “Nhưng ngươi cũng biết đấy, ở thời đại này thiết kỵ của Mông Cổ là vô địch thiên hạ, nếu ngươi muốn Quách Tĩnh có thể thắng, chỉ tìm mỗi nước Liêu và Đại Lý giúp đỡ thôi cũng không có ích gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận