Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1126: Quay về doanh trại Sở Vương

“Có gì không ổn?”

Gia Luật Hoằng Cơ là một kẻ tương đối tự phụ, thấy kế hoạch của mình bị người ta bác bỏ, trong lòng lão vô cùng khó chịu, quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Viễn, giống như đang nói: “Hay ngươi chính là gian tế của Sở Vương? Nếu ngươi không nói ra được lý do không ổn, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Gia Luật Hoằng Cơ phản ứng như vậy khiến Vương Viễn cảm nhận được cái gì gọi là làm hoàng đế - thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Chẳng qua tất nhiên Vương Viễn sẽ không sợ lão, nếu không phải có Tiêu Phong ở đây thì bản thân đã vung một đao chém chết lão rồi, còn phải sợ sắc mặt của lão làm gì?

“Ha ha!”

Vương Viễn hơi mỉm cười nói: “Bệ hạ, ngươi có biết vì sao Hoàng thái thúc và Sở Vương lại có thể triệu tập được 50 vạn binh mã để làm phản không?”

“Bởi vì lão chính là đại nguyên soái!” Gia Luật Hoằng Cơ nói.

“Ờ? Ngươi là hoàng đế, chẳng lẽ uy tín lại không bằng đại nguyên soái? Lão muốn tạo phản, thuộc hạ lập tức ủng hộ? Nếu đúng là như vậy, hoàng đế như ngươi không làm cũng được!” Vương Viễn không hề nể mặt một chút nào.

Tạo phản là cả một quá trình tích tụ trong một khoảng thời gian dài, cần phải mượn sức của các vây cánh, lúc tạo phản mới có thể nhận được sự hưởng ứng ở các nơi.

Hoàng thái thúc trong nháy mắt đã lấy ra được 50 vạn quân, hiển nhiên chúng tướng sĩ Liêu Quốc oán hận Gia Luật Hoằng Cơ đã lâu.

Người bên dưới đều không phục ngươi, ngươi làm hoàng đế còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

“Khốn nạn! Lớn mật!”

Bị Vương Viễn lăng mạ như vậy, Gia Luật Hoằng Cơ lập tức giận tím mặt, căm tức nhìn Vương Viễn định rút đao, chẳng qua lão đã từng tận mắt chứng kiến thực lực của Vương Viễn, tự biết bản thân không phải là đối thủ của Vương Viễn, thế nên chỉ có thể nén giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Ngươi nói đúng! Ta cũng không biết lý do vì sao Hoàng thái thúc có thể triệu tập 50 vạn đại quân để làm phản nhanh như vậy!”

“Ta biết!” Vương Viễn nói tiếp: “Là Sở Vương lấy gia quyến của các tướng sĩ để ép bọn họ làm phản quân, bọn họ cũng không còn cách nào khác… Nếu trực tiếp phản kích, vậy những tướng sĩ bị ép tạo phản chẳng phải là chết oan sao.”

“Hừ!” Gia Luật Hoằng Cơ tức giận nói: “Vì người nhà mà dám phản loạn trẫm, chết cũng chưa hết tội!”

Tiêu Phong nghe thấy mấy lời này của Gia Luật Hoằng Cơ, y không khỏi nhíu mày.

Lão già Gia Luật Hoằng Cơ này điển hình là kiểu người “Không cho người trong thiên hạ phụ ta”, giống như cha mẹ con cái của người khác không thể nào quan trọng bằng lão.

Vương Viễn trông thấy dáng vẻ của Tiêu Phong, trong lòng không khỏi vui mừng, hắn lại nói tiếp: “Mẹ ngươi, vợ ngươi và con ngươi cũng bị bắt!”

“Cái gì??!!” Gia Luật Hoằng Cơ trợn mắt, lão tức giận nói: “Tên khốn Gia Luật Trọng Nguyên, lại dám cả gan làm trò đê tiện này!”

Tiêu Phong: “…”

Cha mẹ con cái ngươi là người thân, chẳng lẽ cha mẹ con cái người khác không phải là người thân sao?

Lúc này, Gia Luật Hoằng Cơ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày mai trên chiến trường, Gia Luật Trọng Nguyên chắc chắn sẽ lấy gia quyến của trẫm và văn võ bá quan trong triều làm lợi thế, việc này nên làm thế nào bây giờ?”

“Không khó!”

Vương Viễn xua tay cười nói: “Ta có thể xuất hiện ở bên trong lều lớn của ngươi thì cũng có thể xuất hiện ở bên trong lều lớn của Sở Vương, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

“Bắt giặc bắt vua trước?” Gia Luật Hoằng Cơ hỏi.

“Không sai!” Vương Viễn nói: “Nếu những phản quân đó là bị ép buộc, vậy thì chỉ cần Sở Vương và Hoàng thái thúc chết, tất nhiên bọn họ sẽ giống như rắn mất đầu, cây đổ bầy khỉ tan.”

“Ừm…”

Gia Luật Hoằng Cơ trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu hỏi Tiêu Phong: “Huynh đệ, ý của ngươi thế nào?”

“Ý kiến của Đại Xuân sư đệ rất hay!” Tiêu Phong lên tiếng tán đồng: “Những phản quân đó đúng thật là vô tội, nếu có thể tránh cho đổ máu thương vong mà vẫn có thể ngăn cản cuộc nổi loạn này, đó đúng là một ý kiến hoàn mỹ.”

Dứt lời, Tiêu Phong lại nói tiếp: “Tiêu mỗ có một yêu cầu quá đáng!”

“Cứ việc nói!” Gia Luật Hoằng Cơ nói.

Tiêu Phong nói: “Sau khi bình ổn cuộc nổi loạn, vẫn mong hy vọng bệ hạ đừng đuổi cùng giết tận những tướng sĩ phản quân đó… Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.”

“Hừ!”

Gia Luật Hoằng Cơ nói: “Vốn dĩ trẫm định tiêu diệt hết tất cả bọn họ, nếu huynh đệ ngươi đã lên tiếng thỉnh cầu, vậy trẫm đồng ý với ngươi!”

“Đa tạ bệ hạ có tấm lòng nhân hậu!” Tiêu Phong thi lễ với Gia Luật Hoằng Cơ.

“Không cần đa lễ!” Gia Luật Hoằng Cơ quay đầu lại, hỏi Vương Viễn: “Hoàng thái thúc có 50 vạn binh mã, bây giờ ngươi cũng đã quy thuận ta, vậy ngươi định tiếp cận lão như thế nào?”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười ha ha nói: “Ta tiếp cận ngươi như thế nào thì sẽ tiếp cận hắn như vậy!”

“Ha?”

Gia Luật Hoằng Cơ sửng sốt một lúc, nhớ tới vừa rồi Vương Viễn dẫn theo Sở Vương xông vào đại doanh của mình, xem ra tên hòa thượng này muốn dùng cách y hệt để trở về doanh địa của phản quân.

“Chẳng qua thế lực của Sở Vương rất lớn!” Vương Viễn lại nói tiếp: “Ta đi chuyến này chỉ sợ cửu tử nhất sinh có đi mà không có về, thế nên ta cần một người giúp đỡ đắc lực.”

Dứt lời, Vương Viễn nhìn Tiêu Phong nói: “Nhìn chung thiên hạ to lớn, có thể đi qua đi lại giữa vạn quân thì cũng chỉ có một mình Tiêu Phong sư huynh ta!”

“Ha ha!”

Tiêu Phong hơi mỉm cười, cũng không phủ nhận.

Đúng vậy, y quả thực có năng lực này.

“Chuyện này…” Gia Luật Hoằng Cơ nhìn Tiêu Phong, lại nhìn Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Nếu Tiêu Phong có bản lĩnh như vậy, giao việc này cho một mình Tiêu Phong đi làm cũng được. Nhưng vừa rồi Gia Luật Hoằng Cơ bị Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ ám sát, Tiêu Phong không có ở đây, tất nhiên Gia Luật Hoằng Cơ cũng không dám để Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ ở lại.

Nghĩ đến đây, Gia Luật Hoằng Cơ gật đầu nói: “Được rồi, trẫm cho phép Tiêu huynh đệ mang theo hai người các ngươi đi bắt Hoàng thái thúc và Sở Vương. Nếu việc này thành công, ba người các ngươi sẽ là công thần của Đại Liêu ta, chắc chắn sẽ hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý.”

“Vậy đa tạ trước!”

Vương Viễn nghe vậy, trong lòng một lần nữa cảm thấy vui vẻ, kế hoạch đã được thông qua.

Nhận được sự chấp thuận của Gia Luật Hoằng Cơ, Tiêu Phong mang theo Vương Viễn và Cảnh Xuân Rực Rỡ rời khỏi ngự doanh quân ngay trong đêm, đi thẳng tới doanh trại của Sở Vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận