Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1372: Nguyện vọng của Quách Tương

Hắn hắng giọng, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tương nhi, ngươi cảm thấy trong thiên hạ, ai mới có thể tính là anh hùng vĩ đại?”

“Đương nhiên là Quách Tĩnh, Quách đại hiệp rồi!” Quách Tương nói lời khen ngợi với vẻ mặt tôn sùng: “Quách đại hiệp vì bảo vệ giang sơn đại Tống, một mình thành Tương Dương đơn độc chống lại thiết kỵ Mông Cổ nhiều năm, trong lòng ta, ông chính là đại anh hùng số một thiên hạ!”

“Không sai!”

Vương Viễn đáp: “Ngươi cũng biết câu nói bênh vực kẻ yếu, dám làm việc nghĩa này chứ?”

“Ừm!” Quách Tương gật đầu, nói: “Đây là một câu nói cha ta thường treo bên miệng.”

“Khà khà! Đây chính là câu ta dạy y đấy!” Vương Viễn nở nụ cười đầy đắc ý, sau đó tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Đáng tiếc ta là một người xuất gia, ngoài miệng nói nhiều đạo lý lớn như vậy, nhưng lại không thể làm được, còn cha ngươi có thể thống nhất giữa hành động và nhận thức, y cũng là anh hùng mà ta tôn trọng nhất! Đáng tiếc một thân bản lĩnh của ta, lại không có chỗ thể hiện!”

“Trên đời này không thiếu người vì dân vì nước! Mà chỉ thiếu một cơ hội!” Quách Tương nói.

“Tương nhi quả nhiên thông minh!” Khóe miệng của Vương Viễn hơi nhếch lên, rồi nói tiếp: “Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi có bằng lòng vì dân vì nước giống như cha ngươi không?”

“Đương nhiên!” Quách Tương đáp: “Người học võ phải hành hiệp trượng nghĩa, có thể làm đại hiệp thì tuyệt đối không làm tiểu hiệp.”

“Ngươi đã từng nghe nói đến chuyện của Chiêu Quân và công chúa Văn Thành ở biên cương xa xôi chưa?” Vương Viễn chuyển đề tài.

“Ừm… đã từng nghe nói tới!” Quách Tương đáp: “Bọn họ đều là anh hùng của dân tộc!”

“Đúng vậy!” Vương Viễn bảo: “Thời Hán và Đường mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn cần làm như thế vì quốc thái dân an… Còn hoàng đế Đại Tống chúng ta ngu dốt vô tri, trong triều nội gián hoành hành, ngươi đã lớn như vậy rồi, cha ngươi còn có thể chống đỡ được mấy chục năm nữa?”

“Chuyện này…” Quách Tương im lặng.

“Sức của một người chung quy cũng có hạn, anh hùng cũng sợ sau này không có người nối nghiệp!” Vương Viễn cảm thán.

“Vậy… vậy nên làm thế nào đây?” Nghĩ đến anh hùng Quách Tĩnh tuổi về già, khóe mắt của Quách Tương ngấn lệ…

“Ta đã từng nghe Khô Vinh đại sư của Thiên Long tự giảng kinh, lão nói đời người luôn thay đổi!” Vương Viễn nói với bộ dáng của cao tăng đắc đạo: “Chuyện mà ngươi cho là đúng đắn, chưa chắc đã có thể mang đến tác dụng đúng đắn, còn chuyện mà ngươi cho là sai lầm, cũng chưa chắc đã có hậu quả xấu… Mông Cổ rộng lớn, quốc sư Kim Luân có cống hiến to lớn, nếu ngươi có thể bái hắn làm thầy, được hắn truyền dạy, yêu ai yêu cả đường đi, sao hắn lại bằng lòng hại ngươi và đồng bào của ngươi được chứ?”

“Chuyện này…” Quách Tương bắt đầu do dự.

Vương Viễn nói tiếp: “Ngươi nhìn hắn xem, già đến vậy rồi, cũng chẳng sống được mấy năm, nếu hắn chết rồi, thân là người kế tục của hắn, ngươi chính là quốc sư đời kế tiếp của Mông Cổ, ngươi sẽ làm hại đồng bào của ngươi sao?”

Vương Viễn nói lời này cũng không phải là ăn nói bừa bãi, Quách Tương bái Kim Luân Pháp Vương làm thầy, thật sự chưa chắc đã là chuyện xấu.

Đương nhiên, chuyện Mông Cổ đánh Tống là điều không thể tránh khỏi, cho dù Quách Tương có bái sư hay không, cũng không ảnh hưởng đế quyết định của người Mông Cổ, đến ngay cả Quách Tĩnh thân là Kim Đao phò mã, lấy được nhiều thành trì của quốc gia như vậy cho Mông Cổ, nhưng vì không muốn tấn công Đại Tống, mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thành Cát Tư Hãn vất bỏ.

Cho dù Kim Luân Pháp Vương là quốc sư, nhưng địa vị chắc chắn không thể so được với Quách Tĩnh năm đó.

Nhưng Quách Tương lại giống như Quách Tĩnh khi ấy, không thể chi phối suy nghĩ của người Mông Cổ, nhưng lại có thể chi phối lối đi của mình. Kim Luân Pháp Vương cũng là người xuất gia, lại coi trọng Quách Tương như vậy, thậm chí còn muốn truyền dạy một thân tu vi cho cô ta, chắc chắn sẽ không làm kẻ địch với cô ta. Việc bái Kim Luân Pháp Vương làm thầy, cho dù không làm tổn hại đến nền móng của Mông Cổ, nhưng có thể khiến Mông Cổ mất đi một cao thủ mạnh mẽ.

Có câu cái này giảm xuống, cái kia tăng lên, Mông Cổ mất đi một đại cao thủ, thì thực lực phía bên Đại Tống này lại tăng thêm một phần.

Nói đến đây, Vương Viễn quay đầu nói với Kim Luân Pháp Vương: “Kim Luân đại sư! Muốn kêu Tương nhi bái ngươi làm thầy, ngươi nhất định phải đồng ý một chuyện với ta!”

“Cứ nói đừng ngại!” Kim Luân Pháp Vương đáp: “Chỉ cần có thể khiến bản lĩnh của lão nạp có thể truyền đi, vậy lão nạp làm gì cũng được hết!”

“Không cần ngươi làm gì cả!” Vương Viễn đáp: “Chỉ cần ngươi không làm gì hết!”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng!” Kim Luân Pháp Vương đáp: “Lão nạp là người xuất gia, bây giờ tuổi tác đã cao, cũng không còn suy nghĩ gì khác về thế tục này nữa, chỉ cầu truyền lại một thân bản lĩnh, nếu như Quách nhị cô nương bằng lòng cùng ta tu hành, vậy lão nạp bằng lòng vì vậy mà ẩn cư, không còn quan tâm đến chuyện giữa Đại Tống và Mông Cổ nữa, thề có trời đất làm chứng!”

“Kim Luân đại sư cũng là người rất thông minh!”

Vương Viễn gật đầu với vẻ hài lòng, thứ hắn muốn chính là kết quả này!

Tại sao Quách Tương không muốn bái ông ta làm thầy? Còn không phải là vì thân phận quốc sư Mông Cổ của ông ta hay sao, đối với Đại Tống mà nói, Kim Luân Pháp Vương chính là một nhân vật đại phản diện… chỉ cần ông ta đồng ý không còn làm quốc sư Mông Cổ, góp sức cho người Mông Cổ nữa, thì chuyện này vẫn có chỗ để cân nhắc.

Thấy Kim Luân Pháp Vương vì nhận mình làm đồ đệ, mà bằng lòng từ bỏ tất cả, Quách Tương cũng rất cảm động, lại nghĩ đến nếu mình bái ông ta làm thầy, có thể giải quyết được một kẻ địch mạnh mẽ cho cha, là sự kiên quyết của cô ta lại bắt đầu dao động.

“Ta bằng lòng tin ngươi!” Quách Tương gật đầu, đáp: “Dọc theo đường đi, Kim Luân đại sư quả thực đối xử với ta rất tốt! Ta tin hắn không có ý xấu với ta, nhưng ta còn có nguyện vọng chưa thành, hy vọng Ngộ Si đại sư có thể giúp ta!”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Ba Cây Châm Vàng”, có nhận hay không?]

“Cái đệt! Sao lại có nhiệm vụ nữa?” Vương Viễn có hơi cạn lời: “Cảm giác hai ông cháu này tới Tuyệt Tình Cốc có mục đích giống nhau!”

“Nhiệm vụ gì? Nói đi!”

Vương Viễn cũng là có nợ nhiều không thấy phiền muộn… thấy ý tứ này của Quách Tương, nếu mình không chịu làm, thì cô ta sẽ không chịu đi theo Kim Luân… Cô ta không bái sư, vậy mình sẽ không học được [Long Tượng Bàn Nhược Công], vì tuyệt học, Vương Viễn cũng chỉ có thể nhận mệnh.

“Ta muốn gặp đại ca ca một lần!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận