Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1177: Biến thái

Không ai hiểu rõ thực lực của Vương Viễn hơn chính hắn, những lần giao chiến vừa nãy, mỗi một chiêu đều được Vương Viễn dùng hết toàn lực, không dám thả lỏng chút nào, nhưng Phong Thanh Dương vẫn thoải mái như thể biết rõ Vương Viễn muốn làm gì, mỗi lần ra chiêu đều có thể vượt qua hắn, hoặc phá giải, hoặc né tránh, tìm ra lỗ hổng trong đòn tấn công rồi phản kích, áp chế Vương Viễn không biết phải ra tay thế nào.

Vương Viễn lớn tới như vậy, nhưng người có thể đè ép hắn gần như đếm trên đầu ngón tay, nhưng một NPC trong trò chơi lại có thể dễ dàng làm được điều này, quả thực không thể tưởng tượng.

Đáng sợ nhất chính là, Phong Thanh Dương làm được tất cả chỉ với một nhánh cây trên tay, không phải kiếm thật, cũng không dùng toàn lực, nếu không dù Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, thì sau vài hiệp cũng không phải chỉ rơi mấy trăm điểm máu thôi đâu.

"Ha ha ha!"

Thấy Vương Viễn kéo giãn khoảng cách với mình, Phong Thanh Dương cũng không tiếp tục truy kích, chỉ cười khục khặc, tiện tay vứt nhánh cây sang một bên, vô cùng hài lòng nói: "Ừm, không tệ, không ngờ lão phu ẩn cư nhiều năm, trong giang hồ lại không ngừng xuất hiện người tài như nấm mọc sau mưa thế này. Thiếu Lâm Tự có cao thủ trẻ tuổi như ngươi cũng không hổ danh là môn phái đệ nhất thiên hạ!"

"Quá khen, quá khen!"

Vương Viễn chạy đến chỗ Phong Thanh Dương, ôm quyền nói: "Hòa thượng ta tự biết đánh không lại ngươi, nhưng hôm nay ta vẫn nhất định phải dẫn Lâm Bình Chi đi, không ai có thể ngăn cản!"

"Vậy cơ à? Tại sao ngươi lại cứ muốn cứu một người không liên quan gì đến mình?" Phong Thanh Dương cười hỏi.

“Ừm… Đương nhiên là vì chính nghĩa rồi!” Vương Viễn liếc nhìn thoáng qua tên nhiệm vụ, hiên ngang lẫm liệt nói.

“Thú vị, thú vị!” Phong Thanh Dương cười nói: “Tuy rằng ngươi cũng cùng một kiểu cao giọng nói lời chính nghĩa nhảm nhí, nhưng dễ nghe hơn cái tên Nhạc Bất Quần kia rất nhiều! Ta rất thưởng thức!"

"Thưởng thức ta? Vậy thì dễ xử lý rồi!"

Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Vậy thì ngươi hãy thả chúng ta đi! Hôm khác ta sẽ đến Lập Xuân Viện Dương Châu tìm hai cô nương tới cho ngươi đỡ buồn! Chắc chắn còn thú vị hơn cả Lâm Bình Chi."

Hòa thượng này đúng là vừa cho chút màu liền rực rỡ, vừa cho chút cười liền vỗ mông ngựa chạy qua.

“Thú vị?” Lâm Bình Chi khó hiểu hỏi lại.

"Trẻ con không được tò mò linh tinh!" Vương Viễn khiển trách bạn nhỏ Tiểu Lâm.

"..."

Phong Thanh Dương nghe vậy, mặt mo cũng đen thui, trừng mắt nhìn Vương Viễn nói: "Hòa thượng này, ngươi dám lấy chuyện cũ năm xưa tới giễu cợt lão phu sao?"

“Không dám không dám!” Vương Viễn nói: “Tiểu tăng tuyệt đối nghiêm túc, nếu không chúng ta hãy viết giấy làm bằng chứng!"

“Được rồi được rồi!” Phong Thanh Dương xua tay, có chút không vui nói: “Ta không có hứng thú với các cô nương! Ta chỉ cần Lâm Bình Chi ở lại!"

"Không thể nào! Biến thái đến mức này hay sao?" Suy nghĩ trong đầu Vương Viễn bắt đầu trở nên đen tối.

“Biến thái?” Lâm Bình Chi lại ngẩn ra.

“Một kẻ xuất gia như ngươi không thể trong sáng hơn một chút sao?" Phong Thanh Dương bắt đầu vô cớ tức giận.

Một lão già tuổi ngoài bảy mươi, thân là một cao thủ kiếm thuật, tâm cảnh đã sớm bình thản như nước, nhưng vẫn liên tiếp bị một tên hòa thượng chọc giận như vậy, Phong Thanh Dương cũng cực kỳ phiền muộn.

Phong Thanh Dương ngừng lại một chút rồi nói: "Một hòa thượng Thiếu Lâm Tự như ngươi lại chạy đến Hoa Sơn để bắt cóc đệ tử phái Hoa Sơn, chẳng lẽ thật sự coi Hoa Sơn này vô chủ? Ngươi có thể đi nhưng Lâm Bình Chi nhất định phải ở lại!"

"Ha ha!"

Không nói đến phái Hoa Sơn thì thôi, nói đến phái Hoa Sơn, Vương Viễn còn đang ôm một bụng tức đây này, khinh thường nói: "Phái Hoa Sơn các ngươi đúng là trâu bò, sư phụ không những không giúp đệ tử báo thù mà còn tiếp tay cùng kẻ khác cướp đoạt võ học gia truyền của đồ nhi, quả nhiên là không ai sánh bằng mà!"

"Hừ! Loại người như Nhạc Bất Quần mà cũng có thể đại diện cho toàn bộ phái Hoa Sơn được sao?"

Vương Viễn nói: "Không cần quan tâm Nhạc Bất Quần có thể đại diện cho Phái Hoa Sơn hay không, hiện tại người có thể bảo vệ Lâm Bình Chi chỉ có mình Thiếu Lâm Tự chúng ta mà thôi!"

Nói rồi, hai mắt Vương Viễn đảo quanh, lại nói tiếp: "Nếu ngươi có khả năng bảo vệ Lâm Bình Chi không bị người bắt đi, ta liền giao hắn ta cho ngươi."

Nhiệm vụ của Vương Viễn là hộ tống Lâm Bình Chi đến nơi an toàn, hệ thống cũng không quy định nơi nào là chỗ an toàn nhất, Thiếu Lâm Tự chỉ là một suy nghĩ trong đầu của Vương Viễn.

Phong Thanh Dương là một đại cao thủ cấp 190, võ công hết sức cao cường, hơn nữa nhìn dáng vẻ xem ra là trưởng lão phái Hoa Sơn, nếu lão chịu thu Lâm Bình Chi làm đồ đệ, Nhạc Bất Quần hay Tả Lãnh Thiền cũng không dám dễ dàng trêu chọc Lâm Bình Chi nữa.

Về phần loại tôm tép nhảy nhót như Dư Thương Hải thì càng sợ hãi lẩn đi thật xa.

Lâm Bình Chi cũng là một đứa trẻ thông minh, nghe được những lời này của Vương Viễn liền lập tức quỳ xuống đất cẩu khẩn: "Phong lão tiền bối, Lâm Bình Chi gặp đại nạn, gia đạo sa sút, hôm nay lại bị người để mắt vì võ học gia truyền, không thể không bỏ trốn đi thật xa, kính xin Phong lão tiền bối niệm tình ta cũng là đệ tử phái Hoa Sơn, ra tay cứu giúp!"

"Ha ha!"

Phong Thanh Dương cười híp mắt nhìn chằm chằm Vương Viễn nói: "Hòa thượng thối, ngươi định đưa ta vào tròng?"

“Không dám không dám!" Vương Viễn cười nói: “Nếu Phong lão tiền bối cảm thấy đến danh túc cao nhân của phái Hoa Sơn cũng không có khả năng bảo vệ một đệ tử trẻ tuổi, vậy chỉ đành vất vả Thiếu Lâm Tự chúng ta rồi."

"Ngươi bớt làm bộ làm tịch cho ta đi!"

Phong Thanh Dương nói: "Bên trên có quy định, ta có thể bảo vệ Lâm Bình Chi, nhưng ngươi nhất định phải hoàn thành khảo nghiệm của ta mới được."

"Vậy dễ bàn rồi! Khảo nghiệm thế nào, Phong lão tiền bối cứ việc nói!" Vương Viễn tự tin đáp.

Không phải chỉ là làm nhiệm vụ thôi sao? Thêm vài con rận cũng không bớt ngứa, có thể để cao thủ như Phong Thanh Dương bảo vệ Lâm Bình Chi, Vương Viễn làm thêm vài cái nhiệm vụ nhỏ cũng chẳng tính là gì.

“Đánh bại ta!” Phong Thanh Dương thản nhiên cất lời.

“Ngươi chơi ta hả?" Vương Viễn tức giận gào lên.

Mẹ nó, Phong lão cẩu này đang nói chuyện nhảm hay sao, nếu Vương Viễn có thể đánh bại được Phong Thanh Dương lão thì còn ở đây nói chuyện vô nghĩa làm gì, trực tiếp làm thịt sau đó chạy trốn luôn, biết đâu còn rơi ra được cái tuyệt học nào đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận