Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 369: Không có chuyện gì một cây đuốc không giải quyết được

Tâm của những người thiết kế trò chơi quả thực vẫn đen tối như vậy, làm trò chơi mà, phải nghiên cứu tâm lý của người chơi, thiết lập không bẫy người chơi đến chết thì sao có thể gọi là thiết lập tốt được.

"Hợp lý! Chúng ta đi thôi!"

Một đường đi tới đây, Phi Vân Đạp Tuyết đã tâm phục khẩu phục, lúc này đương nhiên sẽ tin phân tích của Vương Viễn, phất tay một cái, dẫn mọi người đi vào rừng rậm.

Là một người mù đường, trong lòng Vương Viễn luôn luôn tồn tại một chút cảm giác không thích đối với rừng rậm, liếc nhìn từng hàng cây đang xen nhau, cho dù ngươi có mạnh tới mức nào thì khi ở trước mặt tự nhiên ngươi cũng không khác gì một con kiến.

"Cẩn thận một chút!"

Vừa đi được một chút, Vương Viễn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"Chẳng lẽ đường này không phải là đường đúng?" Phi Vân Đạp Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Không phải đường không đúng mà là con đường này chắc chắn sẽ có nguy hiểm!" Vương Viễn chắc chắn nói: "Hoặc sẽ có bẫy, hoặc có BOSS thiên về ám sát."

Người thiết kế trò chơi này không phải là người tốt lành, nếu người đó đã tạo ra một cánh rừng ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không để người chơi đi qua một cách dễ dàng.

"Vèo vèo!"

Đúng như dự đoán, Vương Viễn vừa dứt lời thì bên tai mọi người vang lên âm thanh xé gió. Ngay sau đó bốn mũi ám khí bay tới, nhắm thẳng vào Phi Vân Đạp Tuyết.

Trong rừng rậm đen thui, những người khác đều mặc quần áo tối màu, chỉ có mỗi Phi Vân Đạp Tuyết mặc quần áo màu trắng, nếu không đánh hắn thì thật sự xin lỗi bộ quần áo này.

Trước kia cũng đã nói, thực lực của người chơi được xét theo góc độ "Học" và "Dùng".

Ví dụ, chỉ cần đạt đến cấp bậc cần thiết thì ai cũng có thể "Học" võ học cao cấp, nhưng "Dùng" như thế nào mới thể hiện được thực lực chân chính của người chơi.

Phi Vân Đạp Tuyết dù sao cũng chỉ là một công tử, không phải cao thủ trải qua nhiều trận chiến, mặc dù võ học trên thân hắn đều đã đạt tới cao cấp, nhưng khi phải ứng phó tình huống thì vô luận là suy nghĩ hay tốc độ phản ứng cũng kém hơn rất nhiều so với những cao thủ chân chính như Mặc Bạch.

Những trận chiến lúc nãy đều là chiến đấu chính diện, Phi Vân Đạp Tuyết ỷ vào công pháp và trang bị mới có thể chiến đấu, lúc này phải đối mặt với ám khí bất ngờ thì lập tức hiện nguyên hình...

Đám Mặc Bạch nghe tiếng xé gió thì né tránh theo bản năng ngay lập tức, chỉ để lại mỗi Phi Vân Đạp Tuyết đang đứng sững sờ.

Mắt thấy Phi Vân Đạp Tuyết sắp bị ám khí đánh trúng thì có một bàn tay chộp vào cổ gã, ấn xuống.

"Xoẹt!"

Bốn mũi ám khí lướt qua đầu Phi Vân Đạp Tuyết, theo đà bay tiếp, cắm vào một thân cây cách đó không xa, phát ra những tiếng “Phập phập” liên tiếp.

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy bốn thanh châm độc cắm trên thân cây, châm độc có màu xanh đen, rất khó để nhìn thấy khi ở trong rừng rậm như thế này, hơn nữa hiển nhiên còn có kịch độc.

Thấy bốn cây châm màu đen, Phi Vân Đạp Tuyết sợ hãi, vội vàng quay về phía người vừa cứu mình liên tục nói cảm ơn: "Đa tạ đa tạ."

"Không cần khách khí!"

Lúc này, chỉ nghe Vương Viễn cười nói: "Không biết ông chủ Phi Vân cảm thấy mạng mình trị giá bao nhiêu tiền?"

"Con bà nó!"

Phi Vân Đạp Tuyết thấy người cứu mình là Vương Viễn, không nhịn được chửi một tiếng, lấy một trăm lượng vàng ném cho Vương Viễn.

"Ha ha, không hổ là ông chủ! Mạng chính là vàng!"

Nhận tiền, Vương Viễn còn không quên cảm thán một câu.

Người chơi bình thường vì mười lượng vàng có thể lấy mạng ra đánh cược, Phi Vân Đạp Tuyết chỉ được cứu một lần liền trực tiếp quăng ra một trăm lượng vàng, đây chính là chênh lệch, không phải Vương Viễn muốn lừa gạt hắn mà bởi vì mỡ của hắn thực sự quá nhiều.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Phi Vân Đạp Tuyết đương nhiên không quan tâm đến lời nói kháy của Vương Viễn, trực tiếp hỏi sang chuyện khác.

Rừng rậm là địa hình chuyên để phục kích ám sát, ánh sáng ít, tính ẩn nấp cao, tấn công người khác trên căn bản đều rất dễ dàng thuận lợi, nhất là các môn phái có chiêu thức ẩn thân như Đường Môn Ngũ Độc, đám người đó thích nhất hoàn cảnh này.

Từ ám khí có thể thấy được, BOSS ẩn núp ở trong rừng rậm không chỉ biết dùng ám khí mà còn biết dùng độc, một người lại có đặc điểm của cả hai môn phái Đường Môn và Ngũ Độc, hơn nữa còn có rừng rậm che chở, địch trong tối ta ngoài sáng, chờ cơ hội mà động, độ nguy hiểm tương đối cao.

"Hắc hắc." Vương Viễn nghe vậy cười cười, nói: "Chuyện này rất đơn giản! Bắt hắn đi ra là được."

"Bắt hắn đi ra? Làm gì có chuyện dễ như vậy!"

Mặc Bạch liếc mắt nói: "Làm sao bắt hắn đi ra?"

"Có bật lửa không?"

Vương Viễn liếc mắt nhìn Mặc Bạch, hỏi.

"Bật lửa?"

Mặt của Mặc Bạch hiện đầy dấu hỏi, buồn bực nói: "Ngươi cần bật lửa để làm gì?"

Loại đạo cụ nhỏ như bật lửa, người chơi đều sẽ mang theo một cái khi hành tẩu giang hồ, Mặc Bạch không phải ngoại lệ, trên người đương nhiên cũng có, chỉ bất quá gã không hiểu tại sao một cái bật lửa lại có thể khiến BOSS trong rừng lộ nguyên hình.

"Ai dà... Tại sao ngươi đần như vậy!" Mặt của Vương Viễn đầy vẻ bất lực, hắn nói: "Cây cối ở nơi này vừa cao vừa bền chắc, dưới tàng cây còn có nhiều lá cây như vậy, khẳng định nếu gặp lửa sẽ bùng lên..."

"Mẹ nó! Ngươi muốn phóng hỏa đốt rừng rậm à?"

Nghe thấy Vương Viễn nói, đám Mặc Bạch ngay lập tức hiểu Vương Viễn muốn làm gì, tất cả mọi người đều thán phục nhìn Vương Viễn, không biết nên nói cái gì.

Người này rốt cuộc là ai? Những trận chiến trước đó còn có thể dùng lí do xem nhiều sách để giải thích, nhưng bây giờ hành động phóng hỏa đốt rừng rậm này trong sách cũng có ghi lại chắc? Càng khiến mọi người kinh ngạc chính là tên này nói phóng hoả đốt rừng không chần chừ chút nào, há mồm là nói ra, như bản năng vậy, chẳng lẽ sách tên này đọc là “Luật pháp”?

"Có ý kiến gì không?" Vương Viễn hỏi ngược lại mấy người.

"Không... Không ý kiến." Mặc Bạch dập đầu chịu thua: "Thế nhưng phóng hoả sẽ khiến những BOSS khác chú ý mất."

"Không sao!" Vương Viễn khoát tay, nói: "Rừng rậm lớn như vậy, phóng hoả chúng ta cũng không sống được, thế nhưng tốc độ làm mới của BOSS Triệu Vương Phủ khẳng định không nhanh bằng tốc độ hồi sinh của chúng ta..."

"Mẹ nó! Quá trâu!"

Mọi người nghe vậy đồng loạt tặng cho Vương Viễn ngón tay cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận