Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1235: BOSS vô địch (2)

Trương Vô Kỵ không tránh không né, mặc kệ cho chưởng lực của Hoa Phi Hoa đập lên người mình.

“Bịch! Bịch! Bịch!’

Chưởng lực của Hoa Phi Hoa cứ như đánh lên vải bông vậy, chẳng tạo ra chút lực nào. Trương Vô Kỵ vẫn chẳng bị thương mảy may, vươn tay hất một phát, Hoa Phi Hoa đã bị ném trở về.

“Hai chiêu!”

Trương Vô Kỵ nói giọng đầy phách lối: “Thêm một chiêu nữa ta phải đánh trả rồi! Các ngươi nên nỗ lực hơn đi!”

“Mẹ nhà nó!”

Vương Viễn vung tay lên, ra lệnh cho mọi người.

Theo mệnh lệnh của Vương Viễn, Điều Tử tay trái cầm Kim Đao, tay phải cầm Hắc Kiếm, sử dụng [Âm Dương Đảo Loạn].

Đạo Khả Đạo rút trọng kiếm, dùng tuyệt học [Huyền Thiết Kiếm Pháp].

Các cao thủ chuyên nghiệp như Thần Uy Không Cản Nổi, Độc Tuyệt Thiên Hạ và Thanh Trúc Tiểu Phiến cũng dồn dập dùng sát chiêu.

Mười mấy người hô hào xông lên, dừng hết toàn lực tấn công Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ nâng hai tay vận khí đan điền, hít sâu một hơi rồi cao giọng nói: “Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này… Dẫu cho người có ngang tàng, khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu.(*)”

(*)Một đoạn kinh văn trong Cửu Dương Chân Kinh, ý đại khái dù kẻ địch có mạnh mẽ đến bực nào, hung ác đến bực nào, cũng chỉ coi như gió mát thổi qua núi, trăng sáng chiếu trên sông, dẫu có chạm vào thân thể ta, nhưng không thể nào tổn thương ta được.

Lúc Trương Vô Kỵ lên tiếng, đòn công kích của mọi người cũng đổ ập xuống người hắn.

“Uỳnh!”

Cùng lúc đó, một luồng chân khí lóe lên trên người Trương Vô Kỵ, hắn chẳng hề bị thương chút nào, nhưng những người tấn công hắn đều bị hất văng tán loạn, ngã liểng xiểng đầy đất.

“Đậu mòe nó chứ…”

Mọi người nhìn chằm chằm vào Trương Vô Kỵ vẫn đang đứng thản nhiên, không bị thương tí nào mà muốn rớt nước mắt.

Nghĩ có điên không chứ?

Trương Vô Kỵ chẳng cần đánh trả, mọi người thì đều tung hết át chủ bài của mình ra, nhưng kết quả hắn chẳng hề hấn gì, thậm chí còn chẳng bị cưỡng chế mất máu, tức chết đi được…

Ai nấy lăn lộn đường xa lên núi, thế mà lại đụng phải quái vật.

Hắn đứng im đó cho ngươi chém mà ngươi còn chẳng thể làm hắn bị thương, một con BOSS vô địch, không giết nổi thì còn làm cái đếch gì nữa?

Nhà thiết kế trò chơi này đúng là thiếu đạo đức, rảnh rỗi tạo ra một con BOSS khốn nạn như vậy.

“Hì hì! Sao? Biết khó mà lui chưa?” Trương Vô Kỵ cười khì bảo: “Tại hạ không nghĩ…”

“Càn Khôn Nhất Trịch!!!”

Ngay lúc Trương Vô Kỵ tính mở miệng khuyên đám người rút lui đi, Phi Vân Đạp Tuyết đột nhiên vung tay lên, lôi ra một tấm ngân phiếu. Ngân phiếu đón gió nhoáng cái biến thành một đồng tiền khổng lồ, đập thẳng về hướng Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ không kịp né tránh, bị đồng tiền đập vào đầu, đồng tiền hóa thành một vệt sáng vàng chui tọt vào cơ thể hắn.

-10.000

Một giá trị sát thương màu vàng nhảy lên trên đầu Trương Vô Kỵ.

“Úi...”

Trương Vô Kỵ bị đập ngã ngửa về sau.

“Đậu mòe!!?? Đây là chiêu thức thần tiên gì?”

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, lúc bọn họ nhìn thấy người tấn công là Phi Vân Đạp Tuyết thì lập tức sợ ngây người.

Nói thật, Phi Vân Đạp Tuyết chỉ cho người ta cảm giác hắn ta cực nhiều tiền, còn bàn về thực lực ấy hả? Ha ha… Chẳng ai coi hắn ta là cao thủ cả, chỉ là một ông chủ lắm tiền thôi.

Nhưng chẳng ai ngờ đến Phi Vân Đạp Tuyết lại ghê gớm đến vậy, những người khác dùng sức chín trâu hai hổ cũng không thể làm Trương Vô Kỵ bị thương, thế mà hắn ta mới đánh một đòn đã gây ra sát thương lên đến năm chữ số. Không hổ là người chơi nhân dân tệ đập tiền mọi lúc mọi nơi, thuộc tính công kích mạnh đến kinh người.

“Ha ha! Thành công!”

Phi Vân Đạp Tuyết thấy đòn đánh của mình gây ra sát thương thì kích động hô lên: “Xem ta đập cho ngươi phát nữa đây!”

Vừa nói Phi Vân Đạp Tuyết vừa thò tay định móc tiền ra.

Nhưng đúng vào lúc đó, Trương Vô Kỵ ổn định lại thân hình, hít sâu một hơi, vận chuyển chân khí.

+10.000

Một giá trị hồi máu nhảy lên trên đầu hắn, thanh máu lập tức đầy.

“Ta…”

Phi Vân Đạp Tuyết mới lôi tờ ngân phiếu một trăm nghìn vàng ra thì thấy cảnh này, thế là ngừng động tác ném tiền lại.

Hồi máu ngay tức khắc, còn có gì vô sỉ hơn thế này không hả?

Phi Vân Đạp Tuyết nhiều tiền nên tiêu pha thoải mái, nhưng không phải dạng thích đốt tiền.

Càn Khôn Nhất Trịch hiển nhiên tạo ra hiệu quả đáng kinh ngạc, nhưng Trương Vô Kỵ lập tức hồi đầy máu ngay sau đó… sát thương gây ra nhờ mười nghìn vàng cứ thế trôi theo dòng nước.

Tiếp tục quăng tiền thì có khác nào công dã tràng, ném tiền qua cửa sổ?

Lúc này Vương Viễn cũng bị cơ chế của BOSS làm cho giật mình kinh hãi.

“Đúng là vô sỉ…” Vương Viễn trợn mắt há hốc mồm.

“Ngươi còn biết đến hai chữ vô sỉ hả?” Mọi người nhao nhao giơ ngón giữa về phía hắn.

Đây chính là cảm giác của mọi người khi đụng phải Vương Viễn đó… Mặc dù bị Trương Vô Kỵ dạy cho một trận thê thảm, nhưng khi trông thấy dáng vẻ của Vương Viễn hiện tại, chẳng hiểu sao trong lòng ai nấy đều thấy hả hê vô cùng. Báo ứng cả đấy, trông hòa thượng kia bị ép cho lép vế khiến người ta vui sướng chết đi được.

Nói thật, chơi game này lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên Vương Viễn được trải nghiệm cảm giác đụng độ với một con BOSS có chỉ số phòng thủ cao là như thế nào, trải nghiệm của trò chơi này quả thực quá tệ.

Đến người có cơ thể Kim Cương Bất Hoại như Vương Viễn còn phải thốt lên Trương Vô Kỵ quá vô sỉ, có thể thấy con BOSS này rốt cuộc đáng ghét bao nhiêu.

Cơ thể của Vương Viễn cùng lắm chỉ đao thương bất nhập, bách độc bất xâm thôi, mà Trương Vô Kỵ ngoại trừ phòng ngự cao, kháng độc mạnh thì còn biết hồi máu trong tích tắc nữa. Như vậy có nghĩa là gì? Nói toẹt ra bất tử chứ sao!

Điên cái đầu!

Vương Viễn ê răng thôi rồi, đột nhiên có xúc động muốn tự sát tạ tội, thứ ác ôn này thật khiến người người nghẹt thở.

Sao nhóm thiết kế trò chơi lại tạo ra một con BOSS vô địch thế này? Không! Nhất định phải có biện pháp khắc chế nó!

Rốt cuộc nên làm thế nào mới phải?

Vương Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ, sau đó tầm mắt chuyển sang người Dương Đỉnh Thiên đứng sau lưng hắn.

“Í?”

Trông thấy Dương Đỉnh Thiên, Vương Viễn đột nhiên nhận ra gì đó.

Vừa nãy rõ ràng là Trương Vô Kỵ vì cứu Dương Đỉnh Thiên nên mới bị dính đòn, nhưng Dương Đỉnh Thiên đứng sau lưng thấy hắn bị vây đánh lại không hề có ý ra tay giúp đỡ.

Quan hệ của hai người này có vấn đề!

Bạn cần đăng nhập để bình luận