Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1167: Tình người ấm lạnh

“Thì tham gia lễ đính hôn đó… Lâm Bình Chi là cháu ngoại của lão mà!” Trương Đại Tướng Quân đáp.

“Vậy có liên quan gì đến Lâm Bình Chi?” Vương Viễn lại hỏi.

“Bằng không thì sao?” Trương Đại Tướng Quân khó hiểu hỏi lại: “Lễ đính hôn là của Lâm Bình Chi với Nhạc Linh San, ngươi không biết sao?”

“Chuyện này…” Vương Viễn sững sờ, hắn thật sự không biết chuyện này.

“Sư huynh, ngươi quá thận trọng rồi!” Trương Đại Tướng Quân dựng thẳng ngón tay cái, nói với vẻ cảm khái: “Tới tham gia hôn lễ, mà ngay cả ai đính hôn cũng không biết, ta phục ngươi luôn!”

Vương Viễn nhún vai, cười ha ha, đáp: “Ha ha, đừng để ý những chi tiết này! Cứ lịch sự là được.”

“Vương lão anh hùng, chúc mừng chúc mừng!”

“Nhạc chưởng môn, chúc mừng chúc mừng!”

Sau khi Vương Nguyên Bá tới, đầu tiên là chào hỏi vài câu với Nhạc Bất Quần, sau đó bắt đầu chào hỏi các môn đệ của các môn phái lớn cùng ngồi ở đó.

“Diệt Tuyệt sư thái vẫn khỏe chứ?”

“Nội thương của Mộc Linh Tử tiền bối đã hồi phục thế nào rồi?”

“Cơ thể của Huyền Từ đại sư vẫn ổn chứ?”



Mọi người khách sáo ngoài miệng, nhưng trong lòng lại khinh bỉ đến cực điểm: “Ngươi là cái thá gì, ai thèm quen biết ngươi!”

Vương Nguyên Bá chào hỏi một vòng xong, lại đi tới trước mặt Dư Thương Hải.

Vương Viễn khoanh tay, liếc mắt nhìn xem lão đối diện với ác tặc đã giết chết con gái và con rể mình, rốt cuộc có đánh nhau hay không?

Thế nhưng, Vương Viễn thực sự đã đánh giá cao lão già khốn nạn Vương Nguyên Bá này rồi.

Nhìn thấy kẻ thù Dư Thương Hải này, Vương Nguyên Bá không chỉ không có bộ dáng tức giận gì, mà ngược lại còn nói với vẻ tươi cười: “Dư chưởng môn, đã lâu không gặp, hy vọng ngươi vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Hừ! Vẫn khỏe!” Dư Thương Hải lạnh lùng đáp lại lão một câu, rồi không để ý đến lão nữa.

Vương Nguyên Bá vẫn thản nhiên nói: “Chuyện trước kia đã là quá khứ, chúng ta cùng thuộc võ lâm chính phái, oan gia nên giải mà không nên kết… nếu Dư chưởng môn đã tới tham dự nghi thức đính hôn của cháu ngoại Vương mỗ, vậy thiết nghĩ, cũng là muốn hai nhà hòa giải đây mà.”

“Xí!”

Vương Viễn nghe thấy lời này của lão, cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.

Một đám người chơi đang ngồi đều lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi.

Vương Nguyên Bá này thật đúng là ghê tởm hết chỗ nói.

Cả nhà con gái và con rể mình bị người giết chỉ còn lại đúng một thằng cu, ngươi nhìn thấy Dư Thương Hải đã không xông lên bổ gã một đao cũng thôi đi, lại còn mặt dày vội vàng muốn hòa giải với gã, lại nghĩ đến bộ dáng diễu võ giương oai của một nhà bọn họ mới vừa rồi, loại cảnh tượng này thật sự tởm lợm nói không nên lời.

Quả thực, thế lực của phái Thanh Thành lớn, nhà họ Vương bọn họ không dám chọc vào, nhưng sự chính trực cơ bản nhất của người học võ thế nào cũng phải có, trên địa bàn của phía Hoa Sơn, Dư Thương Hải còn dám làm gì? Ngươi kết thông gia ở Hoa Sơn, Dương Thương Hải lại có thể làm thế nào được nữa, nhưng kết quả lại chính là bộ dáng ăn hại này, quả thực ngay cả chó cũng chẳng bằng.

Cũng chẳng biết Nhạc Bất Quần nghĩ sao mà lại kết thông gia với loại người này.

Sau khi chào hỏi xong xuôi, Nhạc Bất Quần và Vương Nguyên Bá bắt đầu thay nhau diễn thuyết.

Lời nói chẳng có gì khác ngoài hai đứa con thế này thế kia, Nhạc Linh San được thương yêu thế nào, Lâm Bình Chi có thân thế long đong ra sao, thân là người thân của bọn họ, hôm nay vui mừng thế nào….

Sau một màn phí lời thừa thãi, Lâm Bình Chi nắm bàn tay nhỏ của Nhạc Linh San, mỉm cười đi vào từ phía sau sảnh.

Gương mặt của Nhạc Linh San hồng hào, cười một cách vô cùng vui vẻ.

Đã lâu như vậy không gặp, Lâm Bình Chi đã gầy hơn ngày trước không ít, tuy rằng trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong nụ cười lại cứ cảm thấy có một tia u buồn.

Hai người Lâm Bình Chi đi tới đại sảnh, bái Nhạc Bất Quần và Vương Nguyên Bá đầu tiên.

Nhạc Bất Quần nói: “Bình Chi, hai người các ngươi mau chào hỏi các vị khách tới đây đi!”

Lâm Bình Chi nghe vậy, lập tức giả bộ rất vui vẻ, vừa cười, vừa ôm quyền chào hỏi đệ tử của các môn phái.

Lúc này, Dư Thương Hải lạnh lùng nói một câu bằng giọng Tứ Xuyên: “Không ngờ thằng nhóc nhà ngươi, chỉ trong chớp mắt đã lớn như vậy rồi! Đáng thương cho đứa con trai đó của ta, có thế nào cũng không sống lại được.”

“?”

Lâm Bình Chi nghe được giọng nói quen thuộc này, cả người đột nhiên chấn động, lập tức nhìn theo tiếng, ngay khi hắn ta trông thấy Dư Thương Hải, cả người đều sững sờ, sau đó lớn tiếng nói: “Sư phụ, ông ngoại, chính là tên ác tặc này đã giết cha và mẹ ta! Các người mau giúp ta giết hắn!”

“…”

Nhạc Bất Quần và Vương Nguyên Bá đưa mắt nhìn nhau, hai người đều mang vẻ mặt do dự, không hề có một chút ý định ra tay nào.

Vương Viễn chỉ muốn cười, nếu như Nhạc Bất Quần muốn giúp ngươi báo thù, vậy sẽ không mời Dư Thương Hải tới đây, về phần ông ngoại ngươi thì sao? Ngươi không nhìn thấy bộ dáng sợ muốn chết đó của lão à?

“Bình Chi…” Nhạc Linh San ngược lại cũng hiểu việc đoán ý qua sắc mặt và lời nói, vội vàng kéo vạt áo của Lâm Bình Chi một cái.

“Đừng cản ta!” Lâm Bình Chi vung tay, đẩy Nhạc Linh San ra, vì trên người không mang vũ khí, nên tùy tiện nhấc một cái ghế ở bên cạnh lên, ném về phía Dư Thương Hải.

Dư Thương Hải hơi lùi về sau, tránh băng ghế ném về phía mình, lúc này, Lâm Bình Chi đã xông đến trước mặt gã, giơ tay dùng một chiêu [Phách Thạch Phá Ngọc]…

Thế nhưng, công phu mèo quào này của Lâm Bình Chi, làm sao có thể là đối thủ của Dư Thương Hải được.

“Hừ, mạng của cha mẹ ngươi là mạng, còn mạng của con trai ta không phải là mạng sao?” Sắc mặt của Dư Thương Hải thay đổi, tay phải vận chân khí, phát sau mà đến trước, vỗ lên ngực của Lâm Bình Chi.

"Dư quán chủ đừng nên chấp với một đứa trẻ!”

Nhạc Bất Quần thấy Dư Thương Hải muốn hạ sát thủ, bèn vẫy tay áo, một luồng lực thong dong tách hai người ra một cách dễ dàng.

Lâm Bình Chi trừng mắt nhìn Dư Thương Hải, cả người run lên vì tức giận.

Dư Thương Hải nhìn chằm chằm Nhạc Bất Quần, ánh mắt cũng lạnh lùng.

"Phái Tung Sơn, Tả minh chủ đến!"

Đúng lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói thông báo của đệ tử tiếp khách phái Hoa Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận