Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 571: Toàn quân bị diệt

"Liệt Diễm Trừng Giới!"

Chỉ nghe hai người hét lớn một tiếng, hai thanh loan đao giao nhau, mang theo ánh lửa xẹt qua cổ Vương Viễn.

"Ầm!"

Ngay thời điểm hai người nghĩ rằng Vương Viễn chắc chắn phải chết, thì loan đao trong tay lại giống như chém lên tấm thép, phát ra tiếng vang chói tai.

Khi quay đầu lại thì thấy Vương Viễn được một luồng kim quang bao lấy, thanh máu trên đầu lại không hề nhúc nhích một chút nào.

"Hả..."

Nhìn Vương Viễn trước mắt, hai người chơi Ma Giáo đều rơi hết cằm xuống đất.

"Khà khà!"

Vương Viễn cười khà khà, hai tay vừa chuyển, quấn khóa sắt lên cánh tay, đồng thời đẩy mạnh về phía trước.

Kỳ thật hai người kia có thể chống cự lại lực đạo mạnh mẽ của Vương Viễn, nhưng hai người vốn không hề đề phòng đã bị Vương Viễn trực tiếp nhét vào dưới háng Song Đầu Ma Viên.

Song Đầu Ma Viên cũng không khách khí với Vương Viễn, hai đấm chỉnh tề ngưng tụ đập lên thân hai người kia.

Môn phái Ma Giáo này được xưng là công cao phòng thấp, đánh lén sau lưng có thể tiến hành khống chế, đánh trực diện hiển nhiên là không gánh được công kích kinh khủng như vậy.

"Duang! Duang!"

Kèm với hai tiếng nổ mạnh, hai người buông tay rời nhân gian.

"Triệt!"

Sở dĩ mấy người Non Song Gấm Vóc có thể vây Song Đầu Ma Viên tới chặt chẽ, chủ yếu là nhờ bọn họ phối hợp trận hình thập phần hoàn mỹ.

Nhưng lúc này, đội ngũ đã bị Vương Viễn gài bẫy hơn phân nửa, chỉ còn lại một Huyền Sách, một Thiếu Lâm và một Đường Môn. Phối trí đội ngũ như vậy đương nhiên không phải là đối thủ của Song Đầu Ma Viên, huống chi sau lưng nó còn có một con lừa ngốc quấy rối chết tiệt.

Đường Đậu nói với người chơi Huyền Sách và Thiếu Lâm một tiếng, quyết đoán xoay người muốn trốn chạy. Thằng nhãi này xuất thân Đường Môn, thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.

Huyền Sách và Thiều Lâm mặc dù không thần tốc được như Đường Môn, nhưng ngay khi Song Đầu Ma Viên giết chết hai người chơi Ma Giáo, thì bọn họ đã dùng Khinh Công, chạy ra cả hơn mười mét.

"Grao!"

Song Đầu Ma Viên rống lên một tiếng, hai tay quơ vào không trung, cũng không biết lấy từ đâu ra hai tảng đá lớn, ném về phía hai người kia.

"Rầm! Rầm!"

Hiển nhiên hai người không đoán được con khỉ lớn này còn có thể công kích tầm xa, vừa bất ngờ vừa không kịp phòng ngự, đồng thời bị hai tảng đá lớn đập vào lưng.

Đúng vậy, Huyền Sách và Thiếu Lâm đều là những môn phái có lực phòng ngự không thấp, nhưng công kích từ sau lưng có cộng thêm sát thương, hơn nữa hai người chỉ lo trốn chạy, hoàn toàn không vận công chống cự, có thể nói là rơi vào trạng thái không hề phòng bị.

Mỗi tảng đá lớn mà Song Đầu Ma Viên ném ra đều nặng tới mấy chục cân, cộng thêm trọng lực tăng tốc khiến cho sức mạnh ném tới không chỉ đơn giản là mấy chục cân như vậy. Dù là Vương Viễn bị ném bất thình lình như vậy thì không chết cũng trọng thương, huống chi là hai người.

Bọn họ không kịp để lại một lời trăn trối, trực tiếp bị đá lớn ném tới mức cả thi thể cũng không thấy được.

"Thế nào, thế nào!"

Sơn Hà Vô Dạng còn đang hỏi tình hình chiến đấu trong kênh đoàn đội, kết quả ánh sáng trắng không ngừng sáng lên bên cạnh, một đám đồng đội lần lượt trở về bên cạnh gã.

"Con mẹ nó, con khỉ lớn đó lợi hại vậy sao? Sao các ngươi đều chết hết rồi?"

Thấy đồng đội một người nối tiếp một người bị đưa về điểm sống lại, Sơn Hà Vô Dạng mơ hồ hỏi.

Là đội trưởng, đương nhiên Sơn Hà Vô Dạng hiểu rất rõ thực lực của thủ hạ nhà mình. Lấy bản lĩnh của bọn hắn, cho dù một mình không đánh lại Song Đầu Ma Viên, nhưng toàn thân trở ra thì không thành vấn đề. Huống chi bây giờ lại nhiều người đồng loạt ra tay như vậy, vì sao còn có thể để cả đoàn bị diệt gần hết như này.

"Bố sư!"

Sơn Hà Vô Dạng không hỏi còn tốt, vừa dứt lời, đám người Non Sông Gấm Vóc trực tiếp bị thổi bùng tức giận, mồm năm miệng mười nói: "Con chó hòa thượng kia đột nhiên đánh lén! Gài bẫy ta! Mẹ nó! Các ngươi biết cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên sao?"

Nói xong, Non Sông Gấm Vóc còn rùng mình một cái. Trong trò chơi không có cảm giác đau đớn, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ, Non Song Gấm Vóc bị song trọng sát thương của Song Đầu Ma Viên giết ngay lập tức, cảm giác đó thật sự là...

"Chúng ta đều là người đứng đắn! Chưa từng cảm nhận qua!"

Mọi người đều tỏ vẻ bản thân thuần khiết trong sáng.

"Đéo đỡ được!" Non Sông Gấm Vóc dựng ngón giữa.

"Ta chết thảm nhất!" Lúc này Ngưỡng Trông Núi Cao hét lên: "Con mẹ nó, ta là bị tươi sống cắn chết!"

"Ách..."

Non Sông Gấm Vóc trầm mặc, phương pháp chết của gã chỉ là có chút quá đáng về phương diện cảm giác, nhưng chết kiểu Ngưỡng Trông Núi Cao chính là để lại bóng ma tâm lý.

"Ngươi như vậy đã là gì chứ! Con lừa ngốc chó chết ấy còn dùng kiếm của ta đâm vào háng BOSS, hại ta bị một chưởng của BOSS làm nổ đầu!"

Nặng Như Thái Sơn bi phẫn không thôi, nói tới đây còn không quên lấy trọng kiếm của mình lau chùi một phen.

"Chúng ta chết cũng thảm... mãnh liệt yêu cầu đội trưởng cho tiền tử tuất." Hai người chơi Ma giáo không cam lòng yếu thế nói.

Tổng kết chiến đấu tốt đẹp biến thành đại hội so chết thảm hơn, cuối cùng mọi người ra kết luận, con lừa ngốc chó chết kia không phải thứ tốt lành gì. Người kết luận chính là người chơi Thiếu Lâm bị đá lớn đè chết đang mang vẻ mặt buồn bực.

"Câm miệng hết cho ta!"

Sơn Hà Vô Dạng bị làm ồn tới đau hết cả đầu, sau khi quát lên để mọi người im lặng, thì lại nhắn đi một tin tức: "Này... Đường Đậu, ngươi còn sống sao?"

"Ừ, họ không bắt được ta!"

Đường Đầu gật đầu nói: "Hiện tại đã tập hợp lại với Nghìn Trượng rồi!"

Sừng Sững Nghìn Trượng: "???"

"Còn may! Chưa làm rơi tiêu!" Sơn Hà Vô Dạng lau mồ hôi.

"Viu! Viu!"

Nhưng mà Sơn Hà Vô Dạng vừa dứt lời, thì hai luồng sáng trắng đồng loạt sáng lên, Đường Đậu và Sừng Sững Nghìn Trượng một trước một sau mang theo vẻ mặt mờ mịt hiện ra trong điểm sống lại.

Sơn Hà Vô Dạng nhận được tin nhắn từ hệ thống.

[Hệ thống gợi ý: Nhiệm vụ áp tiêu của bạn thất bại...]

"Mẹ nó!"

Nhận được gợi ý của hệ thống, Sơn Hà Vô Dạng trực tiếp nhảy dựng lên.

"Vì sao các ngươi cũng chết thế hả?"

Những người khác đều xúm lại hỏi hai người mới về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận