Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1047: Người thừa kế Thủy Tiên sơn trang

Những tâm pháp khác có khá hơn đến đâu cũng không thích hợp bằng tâm pháp khởi điểm. Tất cả mọi người xuất thân danh môn, chắc chắn sẽ không phế bỏ tâm pháp bổn môn để học những tâm pháp khác.

Vương Viễn có “Kim Cương Bất Hoại Thần Công” rồi, dĩ nhiên sẽ coi thường “Bế Huyệt Công”

Mà Điều Tử xuất thân Lục Phiến Môn, phần lớn võ học của hắn ta đều từ giang hồ mà ra, hết sức hỗn tạp, cho nên Lục Phiến Môn không có tâm pháp chính thức, “Bế Huyệt Công” này tính ra rất thích hợp với hắn ta.

Mười hai nghìn vàng mua một bộ vũ khí kèm công pháp và tâm pháp, Điều Tử tuyệt đối không thua thiệt.

“Ông chủ cho mượn chút tiền với!”

Điều Tử cũng không phải người có tiền, nhưng thứ tốt lại không đành lòng bỏ qua, chỉ còn nước mượn tiền Phi Vân Đạp Tuyết.

Vương Viễn và Tống Dương nhận bốn nghìn vàng, Đạo Khả Đạo thì bảo Phi Vân Đạp Tuyết đổi tiền trò chơi thành nhân dân tệ rồi gửi vào tài khoản cho y.

Có thể nhìn ra được tên này không phải kẻ thiếu tiền bình thường thôi đâu.

Mò xác BOSS xong, Tống Dương có lòng tốt đặt thi thể Cầu Thiên Xích nằm cạnh Công Tôn Chỉ. Lúc cô nàng nhìn cái xác đã lạnh ngắt của Công Tôn Lục Ngạc thì nhịn không được lắc đầu thở dài: “Thật đáng tiếc, một cô nương tốt như vậy, không nên chết mới phải.”

“A di đà phật!”

Vương Viễn niệm một tiếng phật hiệu rồi nói: “Cái chết của nàng chính là sự giải thoát tốt nhất.”

Công Tôn Lục Ngạc tâm địa thiện lương, mà cha mẹ của nàng đều độc ác như nhau cả, phải tàn sát và ngược đãi nhau bằng được, cho dù Công Tôn Lục Ngạc còn sống, e rằng sẽ ôm bóng ma tâm lý suốt nửa đời còn lại.

Hơn nữa Vương Viễn nhìn ra được, Công Tôn Lục Ngạc có tình cảm với Dương Quá, mà trong mắt Dương Quá lại chỉ có cô cô y.

Thất tình còn mất cả cha lẫn mẹ, Công Tôn Lục Ngạc sẽ thành một cô gái sầu muộn thôi.

Ái tình là mầm mống của tội ác, không có con người thì sẽ không có thù oán, có lúc ra đi chính là giải thoát.

“Được rồi, hôm nay nơi này xảy ra chuyện bi thảm như vậy, Thủy Tiên Sơn Trang không tiện tiếp đãi chư vị, mọi người trở về đi thôi.”

Than thở xong, Vương Viễn ra lệnh tiễn khách.

“Ngươi là thá gì mà dám đuổi chúng ta đi?”

Đệ tử Tuyệt Tình Cốc và đám hương thân hiển nhiên không phục Vương Viễn.

“Ta? Ha ha!”

Vương Viễn bật cười bảo: “Ta chính là vợ đã bái đường đàng hoàng với Công Tôn Chỉ đấy, ông ta đã thừa nhận rồi!”

“Ngươi còn tưởng là thật hả?” Tống Dương đen mặt quát, hòa thượng này đúng là không biết xấu hổ, nam bái đường với nam sao tính là thật được.

“Vậy thì như thế nào?”

Chúng đệ tử Tuyệt Tình Cốc không phục, nhất là Phàn Nhất Ông bị Vương Viễn bẻ gãy một cánh tay, lúc này lão không có tí thiện cảm nào với Vương Viễn cả.

“Thủy Tiên sơn trang là tài sản của ai?” Vương Viễn hỏi vặn lại Phàn Nhất Ông.

“Đương nhiên là của sư phụ!” Phàn Nhất Ông suy tư một chốc rồi nói.

“Vậy sư phụ và sư nương ngươi chết rồi thì sao?” Vương Viễn lại hỏi.

“Của tiểu sư muội!”

“Tiểu sư muội cũng chết rồi?” Vương Viễn lại hỏi tiếp, đồng thời chỉ ba cỗ thi thể trên mặt đất.

“…”

Phàn Nhất Ông cười khan không biết nên đáp lời thế nào cho phải.

“Ta là người thân mà Công Tôn Chỉ chính miệng thừa nhận!” Vương Viễn chỉ mình và nói: “Hôm nay vợ chồng Công Tôn Chỉ và con gái Công Tôn Lục Ngạc lần lượt qua đời, dựa theo quy định pháp luật, ta là người thừa kế hợp pháp những tài sản mà Công Tôn Chỉ để lại trước khi chết! Các ngươi có ý kiến gì?”

“Này…”

Mọi người đứng trong nội đường nghe Vương Viễn nói vậy đều sửng sốt, cũng không biết nên đối đáp lại thế nào.

Tống Dương và Đạo Khả Đạo đều trợn trừng mắt hoảng sợ.

Đùa nhau à, còn có thể làm như vậy thật hả? Đừng bảo ngay từ đầu lúc đồng ý bái đường với Công Tôn Chỉ đã có ý định này rồi nhé?

Trong kênh đoàn đội, mọi người đã nhìn thấy đoạn truyền hình trực tiếp do Đạo Khả Đạo và Tống Dương gửi lên, cũng than thở với sự vô sỉ của Vương Viễn.

Cho dù là những người không biết xấu hổ như Mario, Bôi Mạc Đình, cũng biểu thị phục sát đất ngay tại chỗ, biểu thị Ngưu đại gia quả nhiên vẫn là Ngưu đại gia, cấp độ thì cao, da mặt thì dày, đã vượt ra khỏi phạm trù của nhân loại.

Người bình thường cho dù có mặt dày vô sỉ đến mấy như Mario, đến Tuyệt Tình Cốc tối đa cũng chỉ doạ dẫm lấy ít trang bị công pháp gì đó, ăn Công Tôn Chỉ lại ăn Cầu Thiên Xích, đã là cực hạn rồi.

Ai có thể ngờ rằng, tên hòa thượng khốn nạn Vương Viễn này hoàn toàn coi thường những đồ vật kia.

Công pháp bí tịch? Thần binh bảo giáp? Tất cả đều là cái rắm! Người ta trực tiếp bắt gọn, một mẻ hốt gọn cả hang ổ của Công Tôn Chỉ.

Cái này mẹ nó. . .

Mario đã từng tự nhận là cực kỳ không biết xấu hổ, thiên hạ này người có thể sánh vai với gã chỉ có mình Vương Viễn. Nhưng bây giờ xem ra, chính mình ngay cả cái bóng của Vương Viễn cũng không sờ tới, sự vô sỉ của người ta đã vượt ra ra khỏi tưởng tượng của mình rồi.

Bôi Mạc Đình đột nhiên thông suốt, đau buồn thay bản thân lần nào cũng bị hòa thượng này chèn ép gắt gao, với cái trình độ không biết xấu hổ thế này, chính mình dù sống thêm bao nhiêu năm nữa cũng không phải đối thủ của hắn, nhận mệnh, nhận mệnh thôi.

"Lão Ngưu à. . . Ngay từ đầu đây là mục đích của ngươi khi chạy tới nơi này hay sao?" Điều Tử bình tĩnh rất mẫn cảm đối với loại hành vi phạm tội mưu đoạt gia sản này, hỏi ra điều mà Tống Dương và Đạo Khả Đạo đang nghi hoặc.

"Thật sự không phải!"

Vương Viễn đắc ý nói: "Tuy nhiên thời điểm Công Tôn Lục Ngạc bị Công Tôn Chỉ giết chết, ta đột nhiên có ý nghĩ này, ha ha."

"Có vẻ như không biết xấu hổ đã trở thành bản năng của ngươi!"

Mọi người cùng nhau cảm khái.

Chỉ cần có một ít liêm sỉ, sẽ không phản ứng nhanh với loại chuyện này như vậy, con gái nhà người ta vừa bị giết, hắn lập tức nghĩ đến việc đoạt gia sản, cái ý nghĩ gì vậy, thật ghen tỵ!

"Lão Tiên à, ngươi quen thuộc thị trường nhất, tính thử một chút nếu lão Ngưu thật sự lấy được Thủy Tiên sơn trang của Công Tôn Chỉ thì có thể bán được bao nhiêu tiền?" Điều mọi người quan tâm nhất vẫn là giá trị sơn trang của Công Tôn Chỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận