Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 929: Diệt chim đầu đàn

"Bà nội nó, đổ vỏ mà cũng xứng mang họ Vương sao?" Suy nghĩ cẩn thận xong, Vương Viễn âm thầm phỉ nhổ.

Sau khi hiểu rõ chuyện này thì tung tích của bí tịch võ công cũng dễ tìm ra hơn. Tám phần là sau khi Lý Thanh La này trở thành Vương phu nhân, đã sớm phái người tới nơi này kéo hết đồ về.

Về phần quyển nhật ký này, đó là bí mật sâu nhất trong lòng Lý Thanh La... đương nhiên sẽ không mang đi. Còn chuyện vì sao nó lại nằm trên xích đu, thì đó là do sở thích quái đản của người thiết kế.

Người bình thường đương nhiên biết rõ xích đu này dùng để làm gì, thứ ghê tởm như thế ai mà muốn đụng vào chứ. Chỉ có nhóc ngốc như Tống Dương mới có thể trèo lên đó chơi đùa, kết quả nhật ký lại cố tình được giấu ở nơi mà các ngươi không muốn đụng vào nhất.

"Xem ra đây chính là manh mối tìm ra bí tịch rồi! Tên khốn nạn họ Đoàn kia, đừng để ta gặp được gã!"

Tống Dương chỉ là hơi ngốc chứ không quá ngu, lúc này đương nhiên cũng đã nhìn ra tác dụng của quyển nhật ký.

Nhưng mà nàng càng quan tâm tới tên đàn ông khốn nạn trong quyển nhật ký hơn.

"Đừng có nói trước, lần này có thể ngươi sẽ thật sự gặp được tên đàn ông khốn nạn đó đấy! Giữ quyển nhật ký cho tốt!" Vương Viễn nhún vai nói.

Lúc trước, khi Vương Viễn ở hồ Tiểu Kính, Đoàn Chính Thuần cũng từng nói muốn đi tới nhà họ Vương ở sơn trang Mạn Đà - Vô Tích, tìm một người phụ nữ họ Lý.

Nhiệm vụ hồ Tiểu Kính của Vương Viễn vừa mới hoàn thành, thì nhiệm vụ Lang Hoàn Ngọc Động cũng được mở ra, Tống Dương cũng lập tức nhận được nhiệm vụ, trong chuyện này hẳn là có liên hệ với nhau.

Nếu người phụ nữ họ Lý kia chính là chủ nhân của quyển nhật ký này - Lý Thanh La... thì khi bọn họ tới sơn trang Mạn Đà tìm bí tịch, tám phần mười có thể gặp được lão già Đoàn Chính Thuần kia.

Theo như lời Tiêu Phong, Vương phu nhân này biết được chân tướng vụ thảm án Nhạn Môn Quan ba mươi năm trước. Từ hồ Tiểu Kính trở về Lạc Dương, Vương Viễn vẫn luôn băn khoăn rốt cuộc có nên giúp Huyền Từ, giết nàng ta diệt khẩu hay không, nhưng lại cảm thấy làm vậy là có lỗi với Tiêu Phong, cho nên do dự.

Lần này là nhiệm vụ tới, vừa vặn diệt khẩu cái người gọi là Vương phu nhân này luôn.

"Còn cần quyển nhật ký này làm gì?" Tống Dương khó hiểu hỏi.

Manh mối coi như đã tìm thấy rồi, theo lý thuyết quyển nhật ký này đã không còn tác dụng gì nữa.

"Khà khà!" Vương Viễn cười gian nói: "Thứ đồ riêng tư này, đương nhiên có tác dụng riêng của nó."

"Được rồi!"

Tống Dương không biết rốt cuộc Vương Viễn có ý tưởng biến thái gì, nhưng cô cũng biết, tên hòa thượng này nhiều chiêu trò mánh khóe, nghe hắn nói không sai, vì thế bèn cất nhật ký vào trong ngực.

Tìm được manh mối, hai người lại nhảy vào đầm nước, theo đường cũ bơi trở về.

Bên kia, người chơi trong Lang Hoàn Ngọc Động đã lật cả đáy động lên trời cũng không tìm được bí tịch, tìm hết một vòng, tất cả mọi người đều chú ý tới cái ao ở trong xó.

Những chỗ có thể tìm đều tìm hết rồi, vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có cái ao này là không có ai thăm dò.

"Ta đi xuống xem thử!"

Bên cạnh cái ao, người chơi đầu tiên chú ý tới cái ao thấy nhiều người tập trung về phía này, cảm thấy hoảng hốt, sợ có người đoạt với gã, bèn thả người nhảy vào trong nước.

Nhưng gã còn chưa kịp rơi vào nước, chỉ thấy một đống kiếm quang ánh đao, ám khí quyền chưởng từ bốn phương tám hướng đánh úp tới. Người chơi kia chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, thì đã xuất hiện trong điểm sống lại ở trấn nhỏ dưới chân núi Vô Lượng.

Đứa nhỏ này là một con chim ngốc, không nhìn xem trường hợp thế nào cũng dám làm chim đầu đàn.

Hiện tại, mục tiêu của mọi người đều là tuyệt học.

Tuyệt học là thứ gì? Ở trong trò chơi này, một bản tuyệt học có thể làm cho một người trực tiếp xoay người trở thành cao thủ, cho dù không dùng cầm đi bán, cũng có thể xoay người từ bình dân trở thành đại gia.

Đừng hoài nghi sự quyết đoán của người chơi trong trò chơi, lại càng đừng nhắc tới tình người khi bọn họ đứng trước mặt lợi ích.

Đừng nói ở đây đều là người xa lạ cạnh tranh với nhau, cho dù là huynh đệ vào sinh ra tử, nếu lợi ích thật sự đặt trước mặt, cũng có thể đâm sau lưng ngươi một đao đấy.

Nhiều người nhìn chằm chằm cái ao này như vậy, ngươi lại tùy tiện nhảy xuống, không chém ngươi thì chém ai.

Sau khi hợp lực làm thịt chim đầu đàn, chúng người chơi bên cạnh ao xem như hoàn toàn trở mặt, qua qua lại lại cũng chỉ có một ý, xuống nước thì ta không dám, nhưng nếu ngươi xuống nước, ta chắc chắn chém chết ngươi!

Mọi người vây quanh cái ao, trong lòng ai cũng có quỷ, nhất thời không ai dám nhảy vào trong đó.

Loại tình huống này, trừ phi có một người chơi uy vọng rất cao đứng ra, nếu không mấy người này sẽ vĩnh viễn giằng co như vậy.

Nhưng đứng trước tuyệt học, ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục? Đáp án đương nhiên là không có, chỉ có một phương pháp giải quyết duy nhất là đánh, đánh tới khi trong động chỉ còn lại một người.

Trước tượng đá, ba người Phượng Vũ Cửu Thiên rốt cuộc dập đầu đủ một ngàn cái, bí tịch vẫn không hề xuất hiện.

Phượng Vũ Cửu Thiên vô cùng thuần thục ôm đầu, ngồi xổm trước tượng đá, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Đừng đánh mặt!"

"..."

Hổ Khiếu Sơn Hà và Long Đằng Tứ Hải hiển nhiên đã bị lừa thành quen, hai người đang choáng váng đầu óc cũng lười để ý tới Phượng Vũ Cửu Thiên. Nhưng vào lúc này, bọn họ lại thấy tất cả mọi người đều vây tới một chỗ.

"Sao lại thế này? Có chuyện gì?"

Thấy tình cảnh như vậy, Long Đằng Tứ Hải và Hổ Khiếu Sơn Hà nhanh chóng chạy tới. Chỉ thấy tất cả mọi người trong động đều vây quanh một cái ao, sau đó vô cùng cảnh giác nhìn nhau.

"Chẳng lẽ bí tịch ở trong nước hay sao?" Lúc này, Phượng Vũ Cửu Thiên cũng đi tới, nhìn thoáng qua cái ao lẩm bẩm: "Lang Hoàn Ngọc Động trong nguyên tác có ao sao? Nơi này cũng không phải Tuyệt Tình Cốc... Chẳng lẽ cái ao này là đường thông lên sơn cốc?"

Nói xong, Phượng Vũ Cửu Thiên hét lên: "Này, có ai đi xuống xem thử một chút đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận