Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 233: Quặng mỏ quý ở Lạc Dương

Cung Hỉ Phát Tài cũng không phải người lạ, chính là con trai của nhà chú hai Vương Viễn, tên nhóc này lúc nhỏ rất thích đi theo sau Vương Viễn lêu lổng.

Vương Viễn chỉ không tốt một chút, nhưng tên nhóc này chính là vô liêm sỉ!

Rõ ràng là hai người cũng nhau làm chuyện xấu, tên nhóc phản bội này sẽ bán đứng Vương Viễn đầu tiên để tranh thủ nhận được sự khoan hồng. Sau đó nhìn Vương Viễn bị đánh, sau cùng lại bị Vương Viễn đánh.

Tính cách Vương Viễn xảo quyệt như vậy, công lao có hơn nửa thuộc về thằng nhóc trước mặt. Không ngờ rằng trong trò chơi cũng có thể gặp tên khốn kiếp này! Tên này lại còn ở trong trò chơi buôn bán tài nguyên.

“Sao ngươi lại làm hòa thượng? Có gì lẩn quẩn trong lòng sao?”

Cung Hỉ Phát Tài không để ý đến sắc mặt của Vương Viễn, vẫn càm ràm nói móc về môn phái của Vương Viễn.

Thân là người bạn chơi duy nhất từ nhỏ đến lớn của Vương Viễn, Cung Hỉ Phát Tài rất hiểu hắn, biết hắn ghét hắn là bị người khác trói buộc.

Hòa thượng là một nghề nghiệp cần tuân thủ thanh quy giới luật, đối với chuyện Vương Viễn làm hòa thượng, Cung Hỉ Phát Tài phải nói là khó hiểu.

Tuy là trong trò chơi, nhưng cũng vẫn phải chọn một môn phái phù hợp với tính cách của mình chứ. Nếu thực sự không được thì làm một người giang hồ không môn không phái cũng được mà.

“Liên quan khỉ gì đến ngươi!”

Vương Viễn tức giận đáp: “Chung quy vẫn tốt hơn ngươi là Cái Bang!”

Tuy cách ăn mặc của Cung Hỉ Phát Tài không rách tơi tả như đệ tử Cái Bang, nhưng có thể học được tuyệt học Cái Bang Giáng Long Thập Bát Chưởng này, vậy tám mươi phần trăm là đệ tử Cái Bang không nghi ngờ gì nữa rồi, nhưng sự lợi hại của Cái Bang vẫn không bằng Thiếu Lâm đâu.

“Ai nói ta là Cái Bang?” Cung Hỉ Phát Tài cười hì hì nói: “Ta chính là đệ tử phái Thiên Sơn!”

“Phái Thiên Sơn? Ngươi á?”

Nghe thấy lời nói của Cung Hỉ Phát Tài, Vương Viễn trăm ngàn lần không tin nổi.

Vương Viễn đã từng tận mắt chứng kiến đức hạnh của phái Thiên Sơn gì đó, một môn phái trông mặt mà bắt hình dong như vậy, người chơi nào không phải là anh đẹp trai, cô xinh gái. Bản thân hắn đây ngọc thụ lâm phong mà phái Thiên Sơn còn coi thường như vậy, huống chi là một tên béo ú như Cung Hỉ Phát Tài.

“Ngươi thì hiểu cái gì! Sư phụ của chúng ta bảo ta gọi là trang sức lộng lẫy, giữ lại Thiên Sơn để chiêu tài!” Cung Hỉ Phát Tài đắc ý đáp.

“Vậy ngươi hẳn phải nên ở trong ao công đức chờ tiền trừ trên trời rơi xuống chứ, bò ra đây làm gì?” Vương Viễn khinh bỉ.

Hiện giờ đã qua cái tuổi động tay động chân rồi, hai người càng giỏi công kích bằng từ ngữ hơn.

“Ngươi rõ ràng đang ghen tị với ta!” Cung Hỉ Phát Tài khinh thường đáp: “Nói, có phải rất ngưỡng mộ đúng không?”

“Thúi lắm!” Vương Viễn tự hào đáp: “Ta đây cảnh giới Phật pháp tầng mười, lấy phổ độ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, ai giống với những tông môn rẻ rách đó của các ngươi chứ, còn dậm chân ở giai đoạn trông mặt mà bắt hình dong.”

Nói đến cảnh giới Phật pháp tầng mười, Vương Viễn nghĩ đến quyển kinh thư cũ mèm trong túi, hòa thượng quét dọn thật con mẹ nó là một người thực tế, xuất sư tặng một quyển kinh thư rách nát, nghĩ đến chuyện này Vương Viễn cũng thầm buồn bực.

“Ngươi thì biết cái gì! Đẹp trai là chuyện cả đời...” Cung Hỉ Phát Tài không chịu yếu thế.

“Không đúng! Ngươi thuộc phái Thiên Sơn, sao có thể học tuyệt học của Cái Bang được?” Lúc này, Vương Viễn đột nhiên phản ứng lại.

“Khưa khưa!” Cung Hỉ Phát Tài cười khưa khưa rồi đáp: “Võ học Cái Bang ngoài Đả Cẩu Bổng Pháp ra, còn lại đều có thể truyền ra ngoài, đáng tiếc, miếng thịt nướng đó của ta chỉ có thể đổi một chiêu...”

“Cái tài nấu nướng đó của ngươi có thể đổi được một chiêu đã là tốt lắm rồi!”

Từ dáng người này của Cung Hỉ Phát Tài cũng không khó để nhìn ra sở thích của cái thứ này, chỉ có điều tiểu tử này không có gien di truyền tốt. Ba hắn ta hoàn toàn không biết nấu cơm, còn tay nghề của mẹ hắn ta cũng chỉ tinh thông mỗi mì gói. Tiểu tử này toàn ăn chực phía sau Vương Viễn, Vương Viễn hiển nhiên rất hiểu hắn ta, cái kỹ năng này của hắn ta có thể làm ra được thứ gì tốt chứ.

“Chủ yếu là nguyên liệu nấu ăn tốt!” Cung Hỉ Phát Tài tiếc nuối nói: “Đáng tiếc cho miếng thịt hươu đó của ta.”

“Không trách được!”

Vương Viễn đột nhiên có chút đồng cảm với những người chơi bỏ một nghề nghiệp đầy hứa hẹn như Thợ rèn để chọn làm Đầu bếp. Xem ra điều kiện đầu tiên để khởi động nhiệm vụ kỳ ngộ chính là nguyên liệu nấu ăn, tiếp theo mới là khả năng nấu nướng.

Những thứ như nguyên liệu nấu ăn có thể còn khó kiếm hơn cả vật liệu. Nếu không có loại thương nhân như Cung Hỉ Phát Tài, thì người bình thường cũng không thể nào mua được.

“Ngươi không ở Thiếu Lâm tự tụng kinh, chạy tới khu vực khai thác mỏ làm gì?” Cung Hỉ Phát tài tò mò hỏi Vương Viễn.

Khai thác quặng mỏ là chuyện tiêu tốn thời gian, bình thường hiển nhiên người chơi sẽ không lãng phí thời gian ở khu vực khai thác mỏ làm gì.

“Mua quặng chứ gì nữa! Dù sao cũng không phải tới du lịch.” Vương Viễn đáp: “Nghe người ta nói quặng mỏ của ngươi rất phong phú?”

“Phong phú?” Cung Hỉ Phát Tài cười thật tươi và đáp: “Ta chính là thương nhân nguyên liệu đệ nhất giang hồ, không chỉ phong phú thôi đâu, mà không có nguyên liệu gì không thể mua được ở chỗ ta.”

“Thật sao?” Vương Viễn thuận tay lôi danh sách mà Độc Cô Tiểu Linh đã đưa cho mình ra, rồi giơ trước mặt Cung Hỉ Phát Tài: “Dựa theo danh sách này rồi cho ta một phần.”

“Bông thép, thép mangan...” Kết quả Cung Hỉ Phát Tài nhìn thoáng qua danh sách, nhíu mày bảo: “Nhiều nguyên liệu quý hiếm như vậy, lão đại, ngươi muốn làm Hoạt Tường Dực sao?”

“Úi, người trong nghề, thế mà ngươi cũng nhìn ra được luôn?” Vương Viễn có chút kinh ngạc.

Hoạt Tường Dực chính là sáng chế độc quyền của Độc Cô Tiểu Linh, nên dùng những nguyên liệu gì để làm, trước mắt chỉ có hai người Vương Viễn và Độc Cô Tiểu Linh biết. Không ngờ Cung Hỉ Phát Tài lại biết cách dùng của danh sách nguyên liệu này.

“Ha ha!” Cung Hỉ Phát Tài đáp: “Nửa tháng trước vừa bán một bộ nguyên liệu thế này cho Bạch Hạc Lưỡng Sí! Ngươi biết Bạch Hạc Lưỡng Sí chứ, cao thủ đệ nhất giang hồ, ngay cả y cũng phải mua nguyện liệu từ chỗ ta này.” Nói đến đây, Cung Hỉ Phát Tài vẫn không quên khoe khoang một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận