Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 549: Để ngươi thua rõ ràng một chút

Điều càng khiến Tống Dương cảm thấy kinh ngạc chính là, cô nàng quen biết với Vương Viễn lâu như vậy, xưa nay chưa từng thấy Vương Viễn luyện quyền thuật. Nói cách khác người này hoàn toàn không cần nỗ lực mà vẫn có võ học tu vi cao thế kia, nếu như tên nhãi này giống như mình - chăm chỉ tu luyện không hề lười biếng, nói vậy chẳng phải hắn sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?

Trong lúc nhất thời, Tống Dương không khỏi có chút lơ đễnh, thật sự không nghĩ tới trên đời này còn có cao thủ có thiên phú kỳ tuyệt đến vậy.

Nhưng cô nàng lại không biết, võ học đến trình độ của Vương Viễn đã coi như là chạm trần rồi, nếu muốn tiến thêm một bước thì bắt buộc phải có một lượng lớn kinh nghiệm thực chiến. Nhưng ở xã hội hiện nay thì làm gì có điều kiện để thực chiến chứ, nơi duy nhất có thể thực chiến chính là ở bên trong trò chơi. Chẳng qua ngộ tính của Vương Viễn lại thấp vô cùng, muốn tu luyện võ học tới cảnh giới tương đương với những người khác, hắn bắt buộc phải nỗ lực gấp mấy lần bọn họ.

Ví dụ như Đại Kim Cương Chưởng, yêu cầu Vương Viễn phải tập trung tinh thần đánh mấy vạn chưởng mới có thể tăng một tầng cảnh giới.

Vốn thiên phú của Vương Viễn cũng không hề thấp, chỉ kém hơn cha hắn một chút xíu mà thôi, chẳng qua là bởi vì vô cùng lười biếng nên mới không có thành tựu gì lớn ở phương diện võ thuật. Bây giờ ở trong trò chơi, vì để nâng cao cảnh giới, trong một khoảng thời gian dài hắn luôn trong trạng thái luyện tập ở cường độ cao, tất nhiên cảnh giới sẽ tiến bộ một cách vượt bậc.

Tống Dương thì lại trái ngược hoàn toàn, ngộ tính của cô nàng cực kỳ cao, tu luyện công pháp dễ như ăn cháo, nhưng lại phải học cầm kỳ thi họa kỳ môn độn giáp mấy thứ linh tinh vô dụng, xét về phương diện cường độ huấn luyện, quả thật không biết kém hơn Vương Viễn bao nhiêu lần.

Thiên tài không đáng sợ, đáng sợ chính là thiên tài nỗ lực hơn ngươi, thế nên cảnh giới của Tống Dương không sánh bằng Vương Viễn cũng là một chuyện hợp tình hợp lý.

Bởi vậy có thể thấy được, ngộ tính thấp cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất có thể khiến tu vi của người ta càng thêm vững chắc.

“Không thể nào... Không thể nào...”

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ lại không suy nghĩ được nhiều như Tống Dương. Lúc này tuy rằng y biết mình vừa định xuất chiêu thì đã bị Vương Viễn đè lại, nhưng y lại không biết muốn làm được việc này thì phải có thực lực rất mạnh.

Ổn định lại tâm trí trong phút chốc, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ gào lên, lùi về phía sau một bước, rút đao lần thứ hai.

Vương Viễn vẫn không chút hoang mang, tiến về phía trước nửa bước, duỗi tay đè một cái, lại một lần nữa đẩy trường đao của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ trở lại trong vỏ.

“Chuyện này...”

Trái tim của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ lập tức trở nên nguội lạnh.

Lần thứ nhất bị người ta đẩy trường đao vào lại trong vỏ, còn có thể nói là trùng hợp, chẳng qua sự trùng hợp này sao có thể xảy ra lần thứ hai liên tiếp được chứ?

Trong cơn khủng hoảng, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ xoay người, đi tới một bên khác của Vương Viễn, giơ tay định rút đao.

Nhưng mà Vương Viễn nhìn cũng không thèm nhìn, tay trái vung về phía sau.

“Đùng!”

Lại một lần nữa đao của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ bị đè lại.

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ không ngừng thay đổi nhịp chân, phương hướng, góc độ, ý đồ tránh né hành động cắt ngang việc rút đao của Vương Viễn.

Chẳng qua Vương Viễn lại giống như đi bộ ở sân vắng – vô cùng tùy ý, hắn xoay người, vung tay, xuất chưởng, lần lượt đẩy trường đao của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ về lại trong vỏ trước khi y rút được đao ra.

Đao thứ nhất!

Đao thứ hai!

Đao thứ ba!

...

Đao thứ chín!

Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ liên tục rút đao tới chín lần, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều bị một chưởng của Vương Viễn đẩy lại vào trong vỏ. Cho đến bây giờ chưa có một đao nào có thể ra khỏi vỏ.

Khán giả xem đến mức ngây ngẩn cả người.

Lúc mới đầu, mọi người còn tưởng rằng Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đang dùng chiêu thức mới gì đó... Có điều khi trông thấy y rút đao chín lần liên tiếp mà vẫn không thể rút được trường đao ra khỏi vỏ, cho dù là người chơi cực kỳ ngu xuẩn cũng có thể nhìn ra được – đây sao có thể là chiêu thức mới của Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, rõ ràng là y bị tên hòa thượng đứng trước mặt áp chế về mọi phương diện.

Mặc dù mọi người không biết động tác của Vương Viễn chứa đựng hàm lượng kỹ thuật ra sao, nhưng có thể đánh trả đòn tấn công của đối thủ vào bất cứ thời điểm nào, từ đó mọi người đã có thể nhìn ra được: Có thể khiến Nhất Đao Tiên ở trong truyền thuyết không rút được một đao nào ra khỏi vỏ, có thể thấy thủ đoạn của Vương Viễn đáng sợ đến mức nào... Rõ ràng sự chênh lệch giữa hai người không chỉ nhỏ tí tẹo.

“Chuyện này... Tên hòa thượng này lợi hại đến vậy sao?”

Mọi người thậm chí còn không dám tin, cái tên hòa thượng bỉ ổi vô liêm sỉ này, lúc vừa mới bước lên sàn đấu còn định giở trò bịp bợm để giành phần thắng, thế nhưng lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Con mẹ nó chứ, có bản lĩnh lớn như vậy, vậy mà còn tỏ vẻ không biết xấu hổ, tên hòa thượng này đúng là một tên cặn bã, đê tiện, bỉ ổi cực kỳ.

“Ai da ai da!”

Về phía Vương Viễn, dáng vẻ của hắn lúc này chẳng khác gì người lớn đang trêu đùa một đứa trẻ con. Còn Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ càng đánh lại càng cảm thấy suy sụp. Y đã chín lần liên tục không thể rút đao ra khỏi vỏ, lúc này đã ruột gan rối bời, lớn tiếng nói: “Có gan thì đứng có giở mấy trò bịp bợm! Ăn một đao của ta đi!”

“Giở trò bịp bợm?”

Đám người Một Đám Ô Hợp không khỏi đen mặt. Đây là kỹ thuật được chứ? Như thế nào ở trong mắt ngươi lại trở thành giở trò bịp bợp rồi?

Khán giả nghe vậy cũng không nhịn được mà che mặt thở dài... Xem ra Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ đã bị tên hòa thượng này ngược đãi đến điên luôn rồi.

Người ta dựa vào bản lĩnh để đánh gãy đòn tấn công của ngươi, tài nghệ của ngươi không bằng người ta, lại đi kêu người ta giở trò bịp bợm, rõ ràng là y không thể chấp nhận việc mình thua đây mà. Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, thua trận đấu không mất mặt, không chấp nhận việc mình thua mới gọi là mất mặt.

“Ồ? Ngươi cho rằng chỉ cần một đao là có thể chém chết ta ấy hả?”

Vương Viễn cười híp mắt hỏi ngược lại.

“Chỉ cần một đao, một đao thôi là ta có thể giết chết ngươi!” Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ kêu lên.

“Thật không? Ta tác thành cho ngươi!”

Chữ “ngươi” vừa mới thốt ra, Vương Viễn đột nhiên đứng yên tại chỗ, tay trái chắp ở sau lưng, tay phải đưa về phía trước, khí thế nghiêm chỉnh, uyên đình nhạc trì (kín đáo, sừng sững).

Lúc này, Vương Viễn lại ngoắc tay với Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ, nói: “Tới đây, ta để ngươi thua rõ ràng một chút!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận