Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1529: Lịch sử khác thường lại tái diễn (2)

“???”

Vương Viễn mờ mịt hỏi: “Ai là đồng bọn với ma đạo yêu nhân hả? Ngươi xác định mình đang nói chuyện với Phật Môn Hiệp Thánh, Hiệp Chi Đại Giả, Thiên Hạ Vi Công, người hiệp nghĩa nho nhã khiêm tốn và chính trực là ta đây hả?”

Má nó chứ, chuyện khác Vương Viễn có thể nhịn, nhưng dám nói hắn kết bè kéo cánh với ma đạo yêu nhân, hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Đừng thấy Vương Viễn không làm chuyện tốt lành gì mà nhầm, hắn tự cho mình là người chính đạo, thời điểm ở phàm trần, vô cùng coi trọng giá trị hiệp nghĩa của bản thân, tới tận trước khi phi thăng, giá trị hiệp nghĩa của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao.

Trăm họ trong thiên hạ ai mà không kính ngưỡng ba phần? Cho dù là NPC tuyệt đỉnh cao thủ, thấy Vương Viễn cũng phải gọi một tiếng Ngộ Si đại sư đó.

Tiểu hòa thượng chó má trước mặt này lại có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, nói hắn cùng một ruột với đám ma đạo yêu nhân, Vương Viễn thiếu chút nữa lôi gậy ra đập chết gã cho hả dạ.

“A di đà phật!”

Liễu Trần niệm một tiếng phật hiệu thật dài, cười lạnh nói: “U Tuyền lão tổ do kẻ nào thả ra?”

“Chuyện này… Ta…” Vương Viễn tức giận nói: “Ta cũng đâu cố ý!”

“Thật không?” Liễu Trần hỏi: “Sao trên người ngươi lại có khí huyết của U Tuyền lão tổ?”

“Khí huyết?” Vương Viễn đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở Thục Sơn bí động đòi lợi lộc từ U Tuyền lão tổ, lão tặng cho mình một tia khí huyết nguyên thần.

Thấy Vương Viễn không phản bác lại, Liễu Trần nói tiếp: “Phạn Thiên Tông ta là đất thanh tịnh, tuyệt đối không phải địa phương dung nạp mấy thứ dơ bẩn, ngươi đi đi, nếu không đừng trách ta không niệm tình đồng môn.”

Vừa nói Liễu Trần vừa nện gậy tích trượng trong tay xuống đất, trên người tản ra phật quang chói mắt.

“Cáo từ!”

Vương Viễng nghiêng đầu rời đi.

Mẹ nó! Hòa thượng này nóng tính thật đấy, hở một tí là muốn đánh nhau, chẳng chịu nói chuyện hòa bình gì cả, ông đây sang Côn Luân vậy.

“Xin lỗi, chính tà không đội trời chung, Bách Hoa Cốc chúng ta không hoan nghênh ngươi.”

“Hừ! Hạng người dơ bẩn mà cũng muốn vào Côn Luân ta? Chẳng nhẽ ngươi là gian tế của ma đạo?”

“Ác đồ dám tới Thục Sơn khiêu khích?”

“Nghiệt súc dám xông vào Ngưng Bích Nhai ta, tự ý thả Huyết Ma, bần đạo phải đem ngươi…”



“Tiên sư cha nhà nó chứ…”

Vương Viễn sắp khóc đến nơi rồi.

Lịch sử thấm đẫm nước mắt ở Ngưu Gia Thôn lại lặp lại.

Một chuyện diễn ra hai lần, mới bắt đầu mà hắn đã bị người ta chê bai rồi.

Thời điểm ở Ngưu Gia Thôn còn đỡ, ngoại hình Vương Viễn chẳng qua là hơi xấu một tí, ngộ tính thấp, khiến người ta không yêu thích nổi mà thôi.

Nhưng ở đây, những đệ tử chính đạo này, người sau so với người trước nói chuyện còn khó nghe hơn. Vương Viễn vòng vo một hồi, kết quả rước vể một đống biệt danh ác ý… gì mà hạng người dơ bản, nghiệt súc ác đồ, gọi đến độ Vương Viễn muốn nổ tung.

Rốt cuộc Vương Viễn cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

Đầu tiên, Vương Viễn thả Huyết Ma U Tuyền lão tổ ra, môn phái chính đạo dĩ nhiên coi hắn là mầm tai họa to lớn, không muốn để ý đến một tên quỷ sứ đáng ghét.

Thứ hai, trên người Vương Viễn có huyết khí nguyên thần của U Tuyền lão tổ, đó là tà vật, là đầu sỏ khiến hắn bị chính phái từ chối không thương tiếc.

“Đậu mòe!”

Nghĩ tới đây, Vương Viễn phát sầu.

U Tuyền lão tổ chó chết, hắn thả lão ra không được chỗ tốt nào thì thôi đi, lại còn bị lão dùng nguyên thần lừa, khiến hắn không được môn phái nào nhận.

Nếu không phải biết mình tu vi yếu kém, Vương Viễn đã điên máu đến độ xông vào Huyết Thần Tông ngay lập tức, đè U Tuyền lão tổ xuống đất đánh cho một trận no đòn! Lão già khốn nạn!

Mấy môn phái chính đạo lớn như Thục Sơn Nga Mi còn không chịu thu nhận hắn, môn phái nhỏ thì khỏi cần nhắc đến, ai dám chứa chấp Vương Viễn chứ, coi chừng bị các đồng môn chính đạo nhằm vào.

Động Âm Phong Vương Viễn nhất định không đi, chơi sâu độc quá ác, không phù hợp với tính cách của Vương Viễn, hơn nữa hắn không thích tà phái.

Còn Huyết Thần Tông ấy hả?

Càng không nằm trong cân nhắc của Vương Viễn.

Lão đại của Huyết Thần Tông là ai? U Tuyền lão tổ đó!

Vương Viễn vơ vét tài sản của lão, còn dám ló mặt đến thăm hỏi, há chẳng phải là tự rước họa vào người à?

Trong trò chơi này, NPC cấp bậc càng cao lòng dạ càng hẹp hòi.

“Hì hì hì!”

Ngay lúc Vương Viễn cảm giác mình đã bị vứt bỏ, đột nhiên sau lưng truyền đến một tràng cười thô bỉ.

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người vóc dáng thấp bé, mặt mũi bỉ ổi cười nói: “Tiên hữu khỏe không?”

“Hai ta quen nhau à?”

“Không quen!” Người thô bỉ kia híp mắt cười nói.

“Vậy ngươi cười với ta làm gì?” Vương Viễn đen mặt hỏi.

Người kia cười bảo: “Ta cười ngươi không hiểu trường sinh đại lộ của nhân gian, toàn học mấy thuật pháp nhỏ nhặt… Trên người ngươi có công pháp kỳ thuật, bao nhiêu người cầu mà không được, cần gì phải chui vào mấy tiên môn học tập những thứ chẳng đâu vào đâu.”

“Ồ?”

Vương Viễn nghe vậy trong lòng chấn động không thôi, lúc này đúng yên cẩn thận quan sát người nọ.

Người này vóc người cực nhỏ, giống như một đứa bé, mặc trang phục Phật tự đạo, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

“Tiền bối là?” Vương Viễn cung kính thi lễ hỏi.

Trong trò chơi, có thể nhìn thấy tu vi của đối thủ chưa chắc đã là cao thủ, nhưng có thể nhìn ra công pháp người khác tu luyện tuyệt đối là cao nhân.

“Ta là ai có quan trọng không?” Người thấp bé kia nói: “Này tiểu hữu, trên người ngươi không chỉ có kỳ công mà còn mang theo khí huyết nguyên thần của U Tuyền lão tổ, đó là thứ tốt đấy.”

“Thứ tốt?” Vương Viễn vội vàng hỏi: “Xin tiền bối chỉ điểm cho.”

Nghe ý tứ của người này, U Tuyền lão tổ quả thực không lừa mình, nếu đúng như lời lão nói, có thể luyện hóa khí huyết nguyên thần không chừng lại kiếm được món hời lớn.

Cho dù không thể luyện hóa cũng có thể tiêu trừ, không sợ không môn phái nào chấp nhận.

Người kia nghe vậy híp mắt nói: “Chỉ điểm thì có thể! Song ta cũng phải xem ngươi có tư cách này hay không.”

“Phải thông qua thử thách sao?” Vương Viễn chắp tay trước ngực, nói: “Mời tiền bối giải thích.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Người lùn đó đáp: “Cách thôn Ngọa Ngưu hai mươi dặm về phía tây có một Thúy Trúc Lĩnh, nơi đó có một ác nhân tên là Đa Tí Hùng Mao Thái, nếu như ngươi có thể mang đầu của gã về đây, ta sẽ chỉ dạy cho ngươi một chút.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận