Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1105: Tung tích của Thần Châu

Hầu hết người chơi trong game đều như vậy, bắt được một món đồ trong trang bị bộ xong đều vô cùng hưng phấn, kết quả chờ gom đủ toàn bộ đồ thì đã sớm lỗi thời tự bao giờ, trừ phi có tiền như Phi Vân Đạp Tuyết, có thể đi khắp thiên hạ dùng giá cao để thu mua, khiến toàn bộ người chơi trên thế giới nỗ lực tìm kiếm thì mới mong tìm đủ.

Hơn nữa, trang bị bộ Thần Binh này vốn dĩ cũng không phải thành phẩm mà là bản nguyên và vật dẫn tách rời, hai thứ không chỉ hiếm có mà còn thiếu một thứ cũng không được.

Với sự khan hiếm của Thần Châu và Thần Binh, có thể gom đủ một món Thần Binh là đã quý giá lắm rồi, gom đủ cả hai món trong trang bị bộ Thần Binh... cái xác suất này... quả thực là nghĩ cũng không cần nghĩ.

“Không biết Âu lão tiền bối có biết tung tích của Thần Châu liên quan tới Vòng Kim Cô này không?" Vương Viễn vội vàng hỏi.

Âu Dã Tử không phải người bình thường, nếu lão nhân này đã quen thuộc với Thần Binh như thế, chỉ sợ trong trò chơi không ai hiểu rõ tung tích của Thần Châu hơn ông ta.

"Cấm Thần Châu sao..."

Âu Dã Tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe nói lần cuối cùng nó xuất hiện là ở trong quân doanh của San Quân Liêu Quốc, sau đó bị tổng giáo đầu của bọn họ đoạt được... Đến nay cũng đã hơn ba mươi năm rồi."

"Ồ? Tên của tổng giáo đầu đó là gì?" Vương Viễn hào hứng hỏi.

Trước đó Vương Viễn quả thực đã nghe Âu Dã Tử kể rằng Cấm Thần Châu từng xuất hiện ở Liêu Quốc hơn ba mươi năm trước, chỉ là không ngờ hắn hỏi kỹ thì còn biết được cụ thể nằm trong tay ai.

“Tên là gì thì ta cũng quên rồi!" Âu Dã Tử lắc đầu nói: “Nghe nói là họ Tiêu!"

"Tiêu? Có phải là Tiêu Phong không?"

Nghe được cái họ Tiêu này, người thứ nhất Vương Viễn nghĩ tới chính là Tiêu Phong.

Dù sao, trong số NPC mà Vương Viễn quen biết, chỉ có một mình Tiêu Phong họ Tiêu.

"Không phải!"

Nhưng sau khi nghĩ lại, Vương Viễn liền lắc đầu, loại Tiêu Phong ra.

Năm nay Tiêu Phong mới ba mươi mốt tuổi, trong khi Cấm Thần Châu đã xuất hiện trong tay Tiêu tổng giáo đầu của San Quân Liêu Quốc hơn ba mươi năm về trước.

Xem ra muốn tìm được Cấm Thần Châu này thì phải đến Liêu Quốc một chuyến mới được.

“Vậy Thần Châu của món Thần Binh cuối cùng Tề Thiên đang ở đâu?" Vương Viễn lại hỏi.

"Ha ha!"

Âu Dã Tử cười nói: "Thiên cơ bất khả lộ!"

“Này, đại thúc, không phải ban nãy ngươi đã tiết lộ thiên cơ rồi sao?" Vương Viễn đen mặt, chẳng lẽ nhưng manh mối khác thì không phải là thiên cơ hay gì.

"Chúng không giống nhau!"

Âu Dã Tử nói: "Nếu trong tay ngươi đã có bán thành phẩm của Thần Khí, đương nhiên ta sẽ tiết lộ manh mối về Thần Châu cho ngươi. Nhưng giờ trong tay ngươi chẳng có cái gì, muốn ta nói hết toàn bộ, coi ta là kẻ ngốc hay gì?"

"Ặc..."

Vương Viễn cứng họng.

Lúc này Vương Viễn cũng hiểu ra, thiết lập của Âu Dã Tử chính là là kích hoạt hệ thống Thần Binh.

Chỉ cần người chơi tìm thấy bán thành phẩm của Thần Khí rồi đưa cho ông ta, thì ông ta sẽ tiết lộ manh mối của Thần Châu, về phần tìm được bản nguyên Thần Binh dạng gì hay có tìm được Thần Châu hay không thì phụ thuộc vào vận may của chính người chơi, thông qua đó giảm độ khó của việc tìm kiếm Thần Binh xuống.

Nếu không chỉ dựa vào vận may của người chơi trong game, e rằng cho tới lúc trò chơi đóng cửa cũng không thấy ai tìm được một Thần Binh cho riêng mình mất.

Game online không phải game offline, những trò chơi trên internet nếu có độ khó quá thấp thì sẽ bị kêu là ngu ngốc, độ khó quá cao thì lại bị ghét bỏ... Không khống chế tốt độ khó của trò chơi thì dù phẩm chất của game có tốt tới mấy cũng bị vứt bỏ. Giống như trò chơi Đao Kiếm 2 do Long Đằng tạo ra cách đây rất nhiều năm, chính bởi vì quá mức khó nên mới không có chút tiếng tăm gì, về sau còn bị người trong ngành coi như tài liệu giảng dạy mặt trái.

Vòng Kim Cô trên tay Vương Viễn chính là nước cờ đầu, cho nên Âu Dã Tử mới chủ động nhắc đến manh mối của Thần Châu với Vương Viễn.

Nếu trong tay người chơi chẳng có cái gì mà vẫn hỏi được tung tích của Thần Binh, vậy chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn, Âu Dã Tử cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

...

Thấy không hỏi thêm được thông tin gì hữu ích, Vương Viễn tạm biệt Âu Dã Tử và trở về Yến Kinh, lúc này trời đã chạng vạng tối.

"Bùm bùm bùm!"

Vừa ra khỏi trạm dịch, Vương Viễn đã nghe thấy xung quanh vang lên từng tràng pháo nổ, nơi nơi bên trong thành Yến Kinh treo đèn lồng đỏ, bông tuyết từ trên trời rơi xuống phủ trắng xóa đường phố, người chơi không ngừng đi qua đi lại vô cùng náo nhiệt.

NPC trẻ em đội những chiếc mũ thật dày, rượt đuổi đốt pháo khắp các con phố, khắp nơi truyền đến thứ hơi thở mùa xuân và năm mới tràn trề khiến Vương Viễn không khỏi bồi hồi nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Trong trò chơi không cảm thấy sự thay đổi về thời gian, nên nó cứ bất tri bất giác trôi đi, chớp mắt đã tới đêm giao thừa.

Mỗi năm vào đêm giao thừa, Vương Viễn đều như đại thiếu gia ngồi ở nhà chờ mẹ và bà nội làm xong cơm tất niên... Nhưng năm nay lại chỉ có một mình cô độc.

Người ta thường nói, càng là tết đến xuân về, nỗi nhớ người thân càng thêm rõ nét, quả nhiên cũng có lý do.

Vốn dĩ Vương Viễn muốn đi sang Liêu Quốc dạo một vòng, nhưng nghĩ đến hôm nay là Tết Nguyên Đán, Vương Viễn liền tìm một nơi trực tiếp offline.

Log out trở về thế giới thực, Vương Viễn rửa mặt xong thì thay một bộ quần áo mới. Ăn Tết mà, dù gì cũng cần có chút hình thức, sau đó hắn đi vào phòng bếp.

Vương Viễn bận rộn trong bếp hồi lâu, sửa soạn xong một mâm cơm tất niên thật phong phú.

Ngày thường Vương Viễn không có thói quen uống rượu nhưng hôm nay lại phá lệ mở cho mình một bình rượu, lấy chén ra rót đầy, nhìn căn phòng trống trải trước mặt, không hiểu sao cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó.

Không thể không nói, Tống Dương đã đi được một tuần, Vương Viễn vẫn chưa quen được với cuộc sống một mình.

Tuy nhiên người cô đơn trôi qua cuộc sống cô đơn cũng có thể tự tìm kiếm niềm vui cho mình... Con người mà, lúc nào cũng cần phải lạc quan, cho nên gã thiếu đạo đức Vương Viễn này bèn đặt một ly trước chiếc ghế trống đối diện mà Tống Dương thường hay ngồi, dùng ảnh Tống Dương trên máy tính bảng đặt cạnh ly rượu, cũng may bức ảnh không phải màu đen trắng...

Sau khi ăn xong, Vương Viễn đi đến ghế sô pha mở TV, bên trong truyền đến tiếng MC giới thiệu chương trình gala cuối năm, Vương Viễn tùy tiện liếc mắt nhìn một lúc, cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa gì, chẳng thà chơi game còn hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận