Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 102: Sư Đồ Ác Nhân

Cứu cô ta, cô ta không nói được một tiếng cảm ơn còn chưa tính, lúc này còn hãm hại ân nhân cứu mạng mình... Ánh mắt của Vương Viễn lập tức nổi lên sát tâm.

"Ê! Con lừa ngốc kia, lời cô ta nói có phải thật không đó?"

Nghe thấy lời nói của Mộc Uyển Thanh, Nhạc lão tam lập tức xoay người lại, quát hỏi Vương Viễn một cách thô bạo.

"Ha ha!"

Vương Viễn mỉm cười, không để ý đến Nhạc lão tam, mà nhìn Mộc Uyển Thanh rồi bảo: "Sao ngươi biết người đó là ta?"

"Hừ!" Mộc Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng rồi đáp: "Ta đã tận mắt chứng kiến hồi còn ở Hắc Phong trại."

"Hắc Phong trại?" Vương Viễn giả bộ suy tư rồi nói: "Tiểu tăng quả thực đã từng tới đó, lúc ấy ta thấy Tôn Tam Bá say mê một cô nương nên bèn ra tay tương trợ, cô nương này không những không cảm ơn, ngược lại còn muốn giết ta, có phải là ngươi không nhỉ?"

"Đó... là ta..."

Mộc Uyển Thanh ấp a ấp úng: "Ai bảo ngươi nhìn thấy dung mạo của ta."

"Liên quan gì đến tiểu tăng!" Vương Viễn buông tay đáp: "Ngươi bị Tôn Tam Bá lột sạch không một mảnh vải che thân, ta cũng chẳng muốn nhìn nhé, bây giờ mặc quần áo vào, ngược lại cũng thuận mắt hơn nhiều rồi đấy."

"Ồ..."

Vương Viễn vừa nói lời này thì tất cả người trong viện đều ồ lên, hai người Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy rằng nước Đại Lý không phải là Trung Nguyên, nhưng cũng không quá mức coi trọng lễ nghi phong kiến, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt, bị đồ đệ của ác nhân lột sạch, thì loại chuyện này vẫn khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Huống chi, Đoàn Dự lại là vương tử của nước Đại Lý, là quốc vương tiếp theo, làm sao có thể se duyên với một cô gái như vậy được chứ?

"Ta không có, ngươi nói bậy!"

Mộc Uyển Thanh nghe vậy, chỉ vào Vương Viễn rồi tức giận nói: "Hòa thượng ngươi ngậm máu phun ngươi."

“A di đà phật!"

Vương Viễn dài giọng tụng một tiếng a di đà phật, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, nói với bộ dáng chẳng muốn phản bác: "Thị phi đúng sai tự có phân xử, ta là đệ tử Phật môn, Phật ở trong lòng, sao có thể giống loại tiểu nhân lấy oán báo ân, thuận miệng nói bậy được chứ."

Không thể không nói, diễn xuất của Vương Viễn tương đối lợi hại, giả dạng cao tăng đắc đạo mà trông thật đến như vậy.

Trước đó, Vương Viễn đã dụ Mộc Uyển Thanh nói ra sự thật mình đã từng được Vương Viễn cứu, nhưng lại trở tay muốn giết chết Vương Viễn, nhân phẩm của Mộc Uyển Thanh đã rõ ràng trước mắt.

Một con sói cái trong núi lấy oán báo ơn, và một cao tăng đắc đạo được người tôn kính (100 điểm danh vọng), nên tin người nào, hiển nhiên trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Mộc Uyển Thanh với ánh mắt quái dị, sắc mặt Mộc Uyển Thanh trắng bệch, cả người phát run.

"Ha ha!" Thấy Vương Viễn hại Mộc Uyển Thanh một vố thâm hiểm như vậy, Bôi Mạc Đình cười và nói riêng với Vương Viễn: "Quá đáng rồi nha, nhưng mà ta thích..."

Thấy tất cả mọi người đều không tin mình, Mộc Uyển Thanh tức giận, tay phải giơ ám tiễn nhắm ngay vào cổ họng mình rồi nói: "Hòa thượng sỉ nhục ta, ta phải lấy cái chết để chứng minh trong sạch."

"A di đà phật!"

Vương Viễn lại tụng một tiếng a di đà phật nữa, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm cười lạnh: "Dong dài làm gì, mau ra tay đi, không ép chết ngươi thì không phải ta đang nói vớ vẩn hay sao?"

Nhưng ai biết vào đúng lúc này, Đoàn Dự lại xông lên ôm Mộc Uyển Thanh, rồi nói một cách vô cùng buồn nôn: "Mặc kệ lời hòa thượng đó nói là thật hay giả, ta vẫn muốn lấy cô ấy...."

"Thật sao Đoàn lang? Hu hu hu hu..."

Mộc Uyển Thanh vừa khóc, vừa chui vào lòng Đoàn Dự.

Những người ở đó nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

"Đệt!"

Mắt thấy Mộc Uyển Thanh sắp rơi vào kết cục tự sát vì thẹn, thì Đoàn Dự lại chạy ra phá đám, Vương Viễn rất tức giận, chỉ hận không thể vặn luôn cái đầu hài hước này của Đoàn Dự xuống cùng.

Thế nhưng võ công của hai anh em Đoàn Chính Minh sâu không lường được, Vương Viễn tự biết với thực lực hiện tại của mình, muốn cường sát Mộc Uyển Thanh cũng không dễ dàng gì, vì thế đành phải thôi.

Sau khi xem xong trò cười của Đoàn gia, đôi mắt đỗ xanh của Nhạc lão tam đảo tròn, hắn ta đi tới trước mặt Vương Viễn rồi hỏi: "Xem ra Tôn Tam Bá là bị ngươi giết chết?"

"Là ta!"

Vương Viễn gật đầu.

Khi nói chuyện, Vương Viễn thầm vận nội lực, Bôi Mạc Đình cũng rút trường kiếm, hai người chuẩn bị sẵn sàng liều mạng.

Ai ngờ Nhạc lão tam cũng không có ý giết người, ngược lại cười ha ha rồi bảo: "Tuy đồ đệ của Nhạc lão nhị ta không phải nhân tài, nhưng cũng là đệ tử thân truyền của ta, theo lý mà nói thì lão phu phải báo thù cho hắn, nhưng lão phu thấy đầu ngươi to như cái đấu thế kia, nếu có thể bái vào môn hạ phái Nam Hải ta, thì ta sẽ tha cho ngươi."

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ liên hoàn “Tứ Đại Ác Nhân” vòng thứ hai “Sư Đồ Ác Nhân”, cấp bậc nhiệm vụ Đại Triển Quyền Cước.]

[Sư Đồ Ác Nhân Của Tứ Đại Ác Nhân]

Cấp bậc nhiệm vụ: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ:

[Phân nhánh một] - Bái Nhạc lão tam làm thầy.

[Phân nhánh hai] - Đánh bại Nhạc lão tam, khiến Nhạc lão tam bái mình làm thầy.

Phần thưởng nhiệm vụ: Bái sư sẽ phán bạn ra khỏi Thiếu Lâm tự, và trở thành đệ tử thân truyền của phái Nam Hải, đánh bại Nhạc lão tam để nhận được danh hiệu [Ác Nhân Chi Sư].

Bối cảnh nhiệm vụ: Nhạc lão tam đau đớn vì mất đi ái đồ, phái Nam Hải không người kế tục, các hạ có thiên phú khác người, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.

"Cái đệt... Không phải đấy chứ?"

Ngay khi lời nhắc nhở của nhiệm vụ nhảy ra, Vương Viễn lập tức ngây người, Nhạc lão tam điên điên khùng khùng, quả nhiên làm việc có hơi thiểu năng, mình giết đồ đệ của hắn ta, mà hắn ta lại muốn nhận mình làm đồ đệ, đây là cái thể loại logic gì vậy.

Nói thật, Vương Viễn thật sự vẫn có chút hứng thú.

Dù sao với ngộ tính hiện giờ của Vương Viễn, thì cũng chẳng học được công pháp gì ở Thiếu Lâm tự. Từ chỉ số thông minh của Nhạc lão tam có thể thấy, võ học của phái Nam Hải chắc hẳn không có yêu cầu gì về ngộ tính đâu, hơn nữa, Vương Viễn cũng đã từng được trải nghiệm uy lực của Ác Long Đào Tâm trảo. Môn công pháp này cực kỳ khủng khiếp, tuy là võ học cấp thấp, nhưng với tư chất của Vương Viễn mà tu đến cực hạn thì cũng không kém võ học cao cấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận