Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1208: Gây sự

Ngoại trừ Thần Uy Không Cản Nổi và Ám Nguyệt Vô Quang ra, các cao thủ khác lại rất có phong cách, không biểu hiện ra cảm xúc khác thường nào, ngược lại còn thoải mái giống như đang đi nghỉ ngơi tụ hội, ngồi đó uống rượu tán phét, sau khi chào hỏi qua cho biết thì đều lười liếc nhìn Vương Viễn thêm một cái.

Chuyện này lại càng bình thường hơn, vốn không phải là người cùng một giới, nên không cần phải quen thân, càng không cần đối địch. Nếu không phải có Bạch Hạc Lưỡng Sí làm trung gian, thì cả đời này mọi người cũng khó có khả năng cùng xuất hiện, ai rảnh rỗi đâu quan tâm một người qua đường chứ.

"Thế nào! Đội ngũ như vậy phối trí rất mạnh đúng không!" Bạch Hạc Lưỡng Sí có chút đắc ý hỏi Vương Viễn.

"Rất mạnh!" Vương Viễn thật lòng gật đầu, đây đương nhiên là đội ngũ mạnh nhất trong nước rồi.

"Ngươi có thể mời bọn họ đến, ngươi mới mạnh! Bọn họ đâu có thời gian cày phụ bản..." Vương Viễn lại nói.

"Cao thủ chuyên nghiệp cũng phải có hoạt động tập thể chứ... Thời gian muốn là có thôi!" Bạch Hạc Lưỡng Sí cười, đôi mắt hiện lên quầng thâm, không hổ là cao thủ trò chơi lâu năm.

"Này lão Bạch, lão Ngưu cũng đã tới rồi, khi nào chúng ta mở phụ bản đây?" Vương Viễn đang nói nhảm với Bạch Hạc Lưỡng Sí, Thần Uy Không Cản Nổi chen tới hỏi Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Chuyện này thì..." Bạch Hạc Lưỡng Sí quay đầu nhìn Vương Viễn.

"Đợt thêm lát nữa!" Vương Viễn nói: "Ta còn bạn chưa tới."

"Bạn của ngươi?" Thần Uy Không Cản Nổi có chút nghi ngờ nói: "Lão Bạch không nói ngươi có bạn muốn tới đấy?"

"Bạn của Ngưu ca cũng là cao thủ rất mạnh nhỉ, tên là gì thế?" Ám Nguyệt Vô Quang lại ngứa miệng cà khịa Vương Viễn.

"Chỉ là người chơi bình thường! Không có tiếng tăm gì..." Vương Viễn xua tay, thản nhiên đáp.

"Người chơi bình thường..."

Nghe Vương Viễn nói vậy, chúng cao thủ trong quán rượu đột nhiên dừng động tác, đưa mắt nhìn về phía Bạch Hạc Lưỡng Sí, giống như đang chất vấn y rằng chuyện này là sao.

Thời gian của những cao thủ này luôn quý giá, từ trước tới nay đều là người khác chờ bọn họ, chứ bọn họ rất ít khi chờ người khác.

Vương Viễn thì thôi, nói thế nào cũng là người chơi có tiếng nổi nhất trong trò chơi hiện giờ, coi như có chút danh tiếng, hơn nữa còn được Bạch Hạc Lưỡng Sí sùng bái đủ kiểu. Tất cả mọi người đều là bạn bè, chờ một cao thủ như Vương Viễn cũng có thể tạm chấp nhận được.

Nhưng nay lại còn phải đợi thêm vài "người chơi bình thường" không tiếng tăm gì, chuyện này có hơi quá đáng.

Thật sự mà nói... tiền thi đấu của những cao thủ cấp ngôi sao này đều tính bằng phút... Để cho bọn họ lãng phí thời gian vì mấy người thường, đương nhiên bọn họ không muốn.

"Ngưu ca lại khiêm tốn rồi!" Bạch Hạc Lưỡng Sí vội vàng lau mồ hôi nói: "Những cao thủ đó đều là đồng đội của Ngưu ca, lúc trước ở Hoa Sơn Luận Kiếm, Vạn Thánh Vô Cương chúng ta thua trong tay bọn họ đấy."

"Thế à..."

Bạch Hạc Lưỡng Sí giải thích như vậy, mọi người mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút.

Bạch Hạc Lưỡng Sí thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Ngưu ca, ngươi suýt nữa khiến ta khó xử rồi."

"Khà khà!" Vương Viễn cười, không phản bác.

Người Một Đám Ô Hợp cũng không phải người lề mề, như Mario có Thê Vân Tung dùng để chạy trốn là tuyệt nhất là người đầu tiên đi tới quán rượu, hùng hổ đi thẳng tới bàn Vương Viễn ngồi xuống nói: "Đây là chỗ quỷ quái gì thế, lão tử tìm một cái là tới! Lên rượu lên rượu, lên rượu tốt nhất, ngươi mời khách! Lại đóng gói thêm mấy bình cho ta!"

Mọi người trong quán: "..."

Hiển nhiên, bọn họ chưa bao giờ gặp được người nào vô liêm sỉ như thế.

Mario vừa ngồi xuống, Điều Tử Đạo Khả Đạo và Phi Vân Đạp Tuyết cũng lần lượt đi tới quán rượu, tiếp theo là Độc Cô Tiểu Linh, cuối cùng là Tống Dương. Cô nàng này dường như mới vừa từ chợ qua đây, miệng còn ngậm một cái bánh nướng to hơn cả mặt mình, trên mặt còn dính mấy hạt vừng.

"Cho ngươi này! Ta ăn không nổi nữa!"

Tống Dương đi tới trước mặt Vương Viễn, tiện tay ném nửa cái bánh nướng ăn dở cho Vương Viễn. Vương Viễn cũng không chê, hai ba miếng ăn hết.

Đám người Một Đám Ô Hợp tập trung đông đủ khiến đám người Thần Uy Không Cản Nổi trợn mắt há hốc mồm.

Đây là cái đám thần tiên gì thế này.

Quan phủ đương sai, chưa già đã yếu, còn có một người sống trong cổ mộ, cuối cùng lại là hai người chơi nữ.

Người trước là nghề nghiệp cơ quan sư rác rưởi nhất thì khỏi cần nói tới rồi, còn cái người chạy quanh phố miệng ngậm đồ ăn này là thứ quỷ gì vậy?

Người duy nhất nhìn có chút bình thường chính là anh đẹp trai phái Thiên Sơn, nhưng mà có thể lăn lộn cùng một chỗ với đám người không bình thường này, chỉ sợ cũng không khác gì đám bất thường này đâu.

Đấy là bọn họ còn không gặp được Bôi Mạc Đình.

"Lão Bạch à, mạo muội hỏi một câu, Vạn Thánh Vô Cương các ngươi thật sự bại bởi bọn hắn à?" Lúc này, cao thủ Võ Đang - Hoa Phi Hoa có chút khó tin hỏi Bạch Hạc Lưỡng Sí đứng bên cạnh.

"Đúng vậy đó..." Bạch Hạc Lưỡng Sí thở dài nói.

"Ngươi xem lại đi, ta đã nói rồi mà, chiến đội không chính quy như Vạn Thánh Vô Cương ngươi vẫn nên chuyển đi!" Hoa Phi Hoa nói lời chân thành: "Đến Hoa Tiền Nguyệt Hạ của chúng ta đi, ta sẽ đề cử ngươi làm đội phó..."

"..."

Bạch Hạc Lưỡng Sí không nói gì.

Đám người Một Đám Ô Hợp kia, vẫn có phong cách trước sau như một.

"Chúng ta thật vất vả bớt ra chút thời gian đánh phụ bản với ngươi, sao ngươi lại hại chúng ta như vậy!" Ám Nguyệt Vô Quang luôn thích móc đểu người khác lúc này cũng lau mồ hôi nói: "Mấy người chúng ta nếu đánh phụ bản còn để lật thuyền, thì về sau không còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới nữa đâu."

"Ngươi có ý gì thế?"

Mấy người Một Đám Ô Hợp cũng không ngốc, nghe được lời này của Ám Nguyệt Vô Quang đều hiểu tên nhãi này có ý gì. Người tính khí nóng nảy như Mario lập tức hỏi ngược lại.

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy các ngươi sẽ kéo chân sau thôi!" Ám Nguyệt Vô Quang nhìn Mario, cười khẽ nói.

"Kéo mả cha ngươi ấy! Có tin ta kéo trứng ngươi xuống hay không hả!" Mario lập tức chửi đổng lên, không hề có chút tu dưỡng nào của đạo sĩ phái Võ Đang.

"Ngươi nói thêm câu nữa?" Ám Nguyệt Vô Quang giận dữ, lập tức móc ra một cái nỏ lóe hồng quang.

Nói thật, Vương Viễn cũng rất không ưa những người hay nói móc nói kháy, thấy Mario gây sự với Ám Nguyệt Vô Quang, Vương Viễn không nói lời nào, lặng lẽ huyễn hóa vũ khí thành hộ thủ. Cao thủ ngôi sao chó má gì chứ, nói một câu kính đã lâu là cho ngươi thể diện, đã cho mà ngươi còn không cần, thì cho dù có Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng đừng trách lão tử độc ác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận