Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 226: Hòa thượng điên

Trong thời gian này, Mario cũng tới thăm Vương Viễn, nghe nói tiểu tử này vì hoàn thành nhiệm vụ xuất sư giai đoạn hai, nên cũng được Chưởng môn Võ Đang Trương Tam Phong nhận làm đệ tử thân truyền, và truyền thụ tuyệt học tiền nhiệm của Thái Cực Kiếm là “Lưỡng Nghi Kiếm Pháp”.

Chỉ có điều Mario tỏ vẻ bản thân vẫn thích “Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ” nhất…

Điều Tử sau khi trở về quan phủ đã báo cáo chuyện cả nhà Lưu Chính Phong bị thảm sát cho Trương đại nhân, ý muốn để triều đình dấy binh tiêu diệt phái Tung Sơn. Ai ngờ cái chức Tham tướng đó của Lưu Chính Phong lại được mua bằng tiền… Trương đại nhân vì bảo vệ chính mình, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Điều Tử vì chuyện này mà kể khổ với Vương Viễn.

Tóm lại, mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, mỗi người đều có đặc sắc riêng.

Trong giang hồ không có Vương Viễn thì vẫn là giang hồ đó mà thôi… không xảy ra biến cố gì quá lớn.



Vương Viễn cũng không phải là một người thích cuộc sống buồn tẻ và vô vị, bằng không khi còn nhỏ cũng sẽ không bị ông già nhà hắn treo lên đánh đủ kiểu vì trốn học và làm biếng không tập võ. Hơn hai mươi tuổi có thể trở thành tông sư quyền pháp của một thế hệ, đều dựa vào thiên phú dị bẩm hết.

Bế quan một hai ngày còn được, thời gian vừa dài, trong lòng Vương Viễn đã muốn chết đi cho rồi.

Tuy nhiên thời gian cấm túc được tính theo thời gian vào trò chơi, thời gian thoát khỏi trò chơi không được tính, cho nên nửa tháng này, cho dù Vương Viễn không vào trò chơi cũng vô dụng…

Mỗi ngày đều phải soát người gỗ ở hẻm người gỗ, vừa soát đã hết cả một ngày, soát đến mức Vương Viễn nhìn thấy người gỗ là muốn nôn.

Thậm chí ngay cả nghe hòa thượng quét dọn giảng bài cũng đã trở thành một loại hưởng thụ.

Sau mười ngày, Vương Viễn đã tăng đến cấp ba mươi lăm, các mục võ học trên người ngoài khinh công ra, cuối cùng cùng tăng lên cảnh giới võ học cao nhất trước mắt.

[Kim Cương Bất Hoại Thần Công]: Dung Hội Quán Thông.

[Dã Cầu Quyền]: Tâm Lĩnh Thần Hội.

[Ác Long Đào Tâm Trảo]: Tâm Lĩnh Thần Hội.

[Đại Kim Cương Chưởng]: Tâm Lĩnh Thần Hội.

[Đại Vi Đà Chử]: Dung Hội Quán Thông.

[Nội công căn bản]: Nhất Đại Tông Sư.

[Khinh công Thiếu Lâm]: Hạc Lập Kê Quần.

[Di Hình Hoán Ảnh]: Lược Hữu Tiểu Thành.

[Vạn Lý Độc Hành]: Hạc Lập Kê Quần.

[Vân Hạc Cửu Tiêu]: Sơ Khuy Môn Kính.

[Phúc Ngữ Thuật]: Sơ Khuy Môn Kính.

Ngoài tăng cấp võ học ra thì cảnh giới Phật pháp của Vương Viễn cũng tăng lên tầng thứ tám [Tâm Sinh Bàn Nhược].

Bế quan tu luyện mười ngày cũng không uổng phí, điều duy nhất khiến Vương Viễn cảm thấy tiếc nuối chính là mình vẫn chưa học được Nội công nào cao cấp hơn một chút.



Sau khi ra khỏi hẻm người gỗ, Vương Viễn duỗi dài thắt lưng, cảm thấy sảng khoái từ trước đến nay chưa từng có.

Tuy còn năm ngày nữa mới kết thúc cấm túc, nhưng cuối cùng cũng không cần đi soát người gỗ nhàm chán ở hẻm người gỗ nữa.

Nhìn thời gian trước mắt, còn cách thời điểm nghe kinh hơn một tiếng nữa, cho nên Vương Viễn dứt khoát đi lang thang trong Thiếu Lâm tự.

Có thủ dụ của phương trượng trong tay, ngoài những cấm địa như Tàng Kinh các, sau núi và Tháp Lâm ra, thì Vương Viễn có thể đi đến bất cứ chỗ nào trong Thiếu Lâm tự.

Có quyền hạn này mà không đi dạo thì thật uổng phí, nếu là trong thực tế, thì việc thu phí đi dạo một vòng ở Thiếu Lâm tự rất đắt.

Dạo chưa được bao lâu, ma xui quỷ khiến thế nào Vương Viễn lại chuồn vào hậu viện Thiếu Lâm.

Lần trước khi Vương Viễn tới đã phát hiện ra có người dùng chưởng lực để bổ củi, kết quả hòa thượng sau bếp đều xuống núi chơi hết, cho nên cũng không tìm được người. Lúc này nhân lúc có nhiều người, Vương Viễn quyết định lại tới xem thử.

Người đứng canh gác ở cửa vẫn là Hỏa Công Đầu Đà lần trước. Hòa thượng này có trí tuệ nhân tạo khá cao, thấy lại là Vương Viễn, nên lần này cũng không ngăn cản nữa, mà dẫn Vương Viễn ra sau bếp.

Ở phía sau bếp, khí thế ngút trời.

Mười mấy hòa thượng đang nhóm lửa làm cơm ở nơi đó, bận bịu khủng khiếp, hoàn toàn không rảnh để ý đến Vương Viễn, Vương Viễn càng không nhìn ra ai có tu vi có thể dùng chưởng lực bổ củi như vậy.

“Đại Xuân sư phụ, nghe nói ngài được phương trượng nhận làm đệ tử?”

Ngay lúc Vương Viễn còn đang nhìn ngang liếc dọc, thì Hỏa Công Đầu Đà ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

“Ừa!” Vương Viễn gật đầu.

“Cơ duyên của Đại Xuân sư phụ làm chúng tôi rất ngưỡng mộ thật đấy!” Hỏa Công Đầu Đà nói với vẻ mặt hâm mộ: “Đáng tiếc, đám người hỏa công chúng tôi chỉ có thể làm những việc lặt vặt này, không biết khi nào mới có thể tập võ.”

“?”

Vương Viễn nghe được lời này thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn Hỏa Công Đầu Đà từ trên xuống dưới rồi cảm thán: “Ngươi ngược lại cũng là một người có chí tiến thủ đấy.”

“Quá khen, quá khen!”

Trong lúc hai người nói chuyện, Vương Viễn đi vào phòng trong, chỉ nhìn thấy đại hòa thượng Linh Quan vô cùng ngốc nghếch kia vẫn đang ôm quyển sách rách nát đó như cũ, tự mình vui vẻ.

"Lão vẫn luôn như vậy à?"

Vương Viễn thấy hòa thượng Linh Quan này vẫn có bộ dáng như vậy thì kỳ quái hỏi.

Trong “Đại Võ Tiên”, phần lớn NPC đều có nhân cách độc lập, ví dụ như hòa thượng hỏa công, biết sướng vui giận hờn và cả khát vọng với chuyện tập võ nữa.

Hòa thượng Linh Quan trước mắt này có thể khiến Huyền Từ đặc biệt tìm người đến chăm sóc thì hiển nhiên không phải NPC cấp thấp gì. Dạng NPC ngày qua ngày cầm một quyển sách quỷ quái xem, đúng là hơi khiến người ta bực bội.

"Tiểu tăng đến Thiếu Lâm tự nhiều năm rồi mà hòa thượng này vẫn cứ thế thôi, ôm một quyển sách điên điên khùng khùng." Hòa thượng hỏa công đáp.

"Thật hả?"

Vương Viễn nghe vậy thì càng kỳ quái hơn, lúc này hắn vô cùng khó hiểu, không biết trong cuốn sách kia viết gì mà lại có thể khiến một hòa thượng đần độn xem say sưa như thế.

"Đại sư!"

Vương Viễn suy tư một lát rồi tiến lại hỏi: "Ngài có thể cho ta mượn xem cuốn sách trong tay một lát được không?"

"Hì hì!"

Hòa thượng Linh Quan cười cười, ngẩng đầu liếc nhìn Vương Viễn rồi nở một nụ cười như thiên sứ, tiện thể xoay người đưa lưng về phía hắn: "Không cho!"

Vương Viễn: "..."

Hòa thượng ngốc này thực sự là…

Với tu vi lúc này của Vương Viễn mà muốn lấy đồ trong tay hòa thượng điên kia chẳng phải chuyện khó khăn gì, nhưng hắn biết rằng không thể cướp đoạt trắng trợn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận