Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 324: Cái Bang nội loạn ở Hạnh Tử Lâm

Vài phút sau, Vương Viễn theo sự hướng dẫn của Mario, đến Hạnh Tử Lâm bên ngoài thành Vô Tích.

Lúc này Hạnh Tử Lâm đã chật cứng người, không chỉ có NPC mà còn rất nhiều người chơi đang xem trò hay.

"Ngưu ca!"

Vương Viễn vừa đi vào trong rừng đã nghe thấy có người gọi mình, nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Mario đang vẫy tay chào, mái tóc trắng của hắn ta khá bắt mắt trong đám đông.

"Ai đã đẩy nhanh cốt truyện..."

Vương Viễn đi tới, tò mò hỏi.

Dựa theo giả thiết của hệ thống, cốt truyện nhiệm vụ trong trò chơi sẽ không vô duyên vô cớ tự tiến hành, theo như cốt truyện hiện tại, sau khi Vương Viễn giao quạt giấy cho Mã phu nhân, chỉ cần không có người chơi kích hoạt nhiệm vụ thì cốt truyện sẽ vẫn dừng lại ở đó. Có khả năng đến tận một năm cốt truyện cũng sẽ không tiến hành bước tiếp theo.

"Ây, chính là tên nhãi đó!"

Mario giơ ngón tay chỉ về phía trong cùng, nhìn theo hướng ngón tay của Mario, chỉ thấy một tên đệ tử Cái Bang một tay cầm gậy trúc, đứng ở phía sau Bạch Thế Kính nhìn chằm chằm vào mọi người xung quanh.

Còn có hàng tá người chơi đứng xung quanh hắn ta.

Những người chơi này tạo thành một vòng tròn rất có tổ chức, ngăn cản mọi người ở bên ngoài vòng tròn. Bên trong vòng tròn là một nhóm NPC, ngoài Bạch Thế Kính còn có một số NPC mà Vương Viễn không gọi nổi tên. Lúc này Kiều Phong đang đứng ở giữa, không biết là ai đã đâm vài lỗ trên người y, dưới chân Kiều Phong có một người ăn mày trung niên đang quỳ xuống, chính là Toàn Quan Thanh ngu ngốc kia.

Có rất nhiều người chơi trong Hạnh Tử Lâm, nhưng họ đều bị chặn lại ở bên ngoài khoảng cách kích hoạt cốt truyện nhiệm vụ.

"Ai chà? Dọn dẹp à? Tên nhãi này là ai vậy?"

Nhìn thấy cảnh này, Vương Viễn không khỏi có chút kinh ngạc.

Dọn dẹp, đúng như tên gọi, chính là trong lúc luyện cấp hoặc làm nhiệm vụ, sẽ dọn dẹp sạch sẽ những người không liên quan, để tránh xảy ra điều gì đó bất trắc.

Đương nhiên phải có thực lực thì mới có thể dọn dẹp, không phải người nào cũng dám làm như vậy. Các bang hội lớn dọn dẹp, đương nhiên không có ai dám phản kháng, nếu không đủ thực lực mà còn ra vẻ ta đây, chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm.

Những người chơi này chỉ có vài chục người mà lại dọn được nhiều người như vậy, hiển nhiên cũng có thực lực nhất định.

"Tên của hắn ta là Ăn Mày Tán Gái!"

Mario nói: "Kẻ đầu sỏ ở thành Vô Tích, bang hội dưới trướng “Cổ Vãng Kim Lai” là một thế hệ bang hội lớn có tên tuổi ở Cô Tô."

“Khó trách khó trách!” Vương Viễn sờ cằm nói: “Kiều Phong làm sao vậy? Kẻ nào có thể trâu bò đến mức đâm mấy lỗ ở trên người y không biết?”

"Ai có thể đâm Kiều Phong chứ! Là y tự mình đâm mình!" Mario bĩu môi nói.

Quả thực, với bản lĩnh của Kiều Phong, không ai khác ngoài chính bản thân y có thể khiến y bị thương như vậy.

"Không ngờ Kiều Phong còn có sở thích này ..." Vương Viễn vuốt cằm nghĩ. Kim Cương Bất Hoại Thần Công của mình là thần công chịu đòn, Kiều Phong lại có sở thích như vậy, xem ra có thể coi là đồng đạo.

“Y đúng là một người biết chịu trách nhiệm!” Mario nói với vẻ ngưỡng mộ: “Mặc dù hành vi của Kiều Phong hơi ngu xuẩn nhưng ta phải thừa nhận rằng y rất đáng mặt đàn ông.”

Nói đến đây, Mario ngậm ngùi nói: "Ngươi đến muộn không nhìn thấy cảnh đặc sắc lúc nãy. Bây giờ thì cuộc phản loạn đã bị Kiều Phong dẹp yên rồi".

"Vậy sao?"

Vương Viễn nghe vậy bèn vội vàng nhìn bốn phía xung quanh.

Thấy trong đám NPC không có Mã phu nhân, Vương Viễn quay sang hỏi Mario: "Mã phu nhân chết rồi sao?"

"Ta không có bạn gái, lấy đâu ra phu nhân! Chưa có thì sao chết được, ngươi nói tiếng người được không?" Mario nói với vẻ không vui.

"Ai hỏi ngươi chứ! Ta đang nói về một NPC tên là Mã phu nhân." Vương Viễn đen mặt nói. Suýt chút nữa quên mất, Mario cũng họ Mã.

(Phiên âm của Mario là Mã Lý Áo)

"Chưa từng nghe nói..." Mario buông tay, tỏ vẻ mình chưa từng nhìn thấy một NPC như vậy.

“Vậy thì ta sợ chuyện này còn chưa kết thúc!” Vương Viễn không khỏi nheo mắt lại.

"Mã phu nhân, mời người bước ra đây tường thuật lại!"

Ngay khi Vương Viễn và hai người kia đang nói chuyện, một ông lão mặc một chiếc trường bào làm từ tơ tằm, mặt đỏ lừ hô lớn.

"Đây là Thiết Diện Phán Quan - Đan Chính!"

Mario chỉ vào ông lão kia, cười nói với Vương Viễn: "Vừa rồi bị NPC kia chế nhạo là Thiết Thí Cổ Phán Quan, ha ha..."

Vừa dứt lời, Mario bèn chỉ vào một NPC có khuôn mặt đáng khinh cách đó không xa.

"?"

NPC đáng khinh kia dường như có đôi tai rất thính, ngay khi Mario vừa mới dứt lời, hắn bèn quay đầu lại và nhìn họ đầy ẩn ý.

Theo tiếng hô của Đan Chính, phía sau rừng cây xuất hiện một cỗ kiệu nhỏ. Hai người đàn ông khỏe mạnh khiêng kiệu, bước nhanh như bay, trong chốc lát đã đi vào bên trong khu rừng, nhấc rèm kiệu lên. Một thiếu phụ mặc đồ trắng chậm rãi bước ra.

Thiếu phụ kia cúi đầu, vái lạy Kiều Phong, sau đó nói: “Quả phụ Mã môn Ôn thị, bái kiến bang chủ."

Kiều Phong cũng thi lễ, nói: "Tẩu tử, hữu lễ!"

"Mã phu nhân!!"

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt của Vương Viễn không khỏi tối sầm lại.

"Bà ta là Mã phu nhân? Nghe giọng nói hình như cũng khá trẻ tuổi, lại còn rất dễ nghe..."

Mario kiễng chân lên, cố gắng hết sức để nhìn thấy tướng mạo của Mã phu nhân, nhưng Mã phu nhân luôn cúi đầu nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà ta.

“Đúng là rất đẹp!” Vương Viễn thản nhiên nói: “Có điều nhân phẩm lại chẳng ra làm sao…”

"Ha ha! Không sai! Trong nguyên tác, Mã phu nhân này là một người đàn bà rắn rết, Mã Đại Nguyên bị bà ta và gian phu của bà ta giết chết!"

Vương Viễn còn chưa nói xong, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"???"

Vương Viễn nghe thấy tiếng, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người chơi rất quen mặt đứng cách đó không xa, phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, ra vẻ mình rất am hiểu nguyên tác.

Đứng bên cạnh gã là một người chơi Thiếu Lâm, trên mặt chứa đầy sự ghét bỏ.

"Là ngươi!?"

Nhìn thấy Vương Viễn quay đầu lại, người chơi kia đột nhiên chấn động, chiếc quạt giấy trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống mặt đất.

"Ha ha! Quả nhiên là ngươi!"

Sau khi thấy rõ khuôn mặt người kia, Vương Viễn không thể nín được cười.

Cái tên ngày nào cũng làm ra vẻ mình là đại thần biết hết mọi chuyện kia chẳng phải ai khác mà chính là Phượng Vũ Cửu Thiên của bang Thánh Long ở thành Yến Kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận