Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1471: Điều kiện của Mộ Dung Bác

Vương Viễn tiện tay quay video.

Má nó, cho dù hôm nay không lấy được đầu của Mộ Dung Bác, nhưng nếu quay được cảnh này rồi đăng lên diễn đàn, mở thêm chức năng thu phí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Phải đưa lợi ích lên mức cao nhất, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

“Cha, cha!”

Ngay lúc bốn người đang giương cung bạt kiếm, chuẩn bị đánh nhau thì lại có một người bước vào trong Tàng Kinh Các

Đám Vương Viễn nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mộ Dung Phục thở hồng hộc chạy tới.

“...”

Vương Viễn thấy Mộ Dung Phục đuổi tới, hắn không khỏi liếc nhìn Tiêu Phong.

Mộ Dung Phục chắc chắn sẽ giúp Mộ Dung Bác, lúc này trận doanh của nhà Mộ Dung lại có thêm một người.

Tình thế lại thay đổi, ba với hai!

Tuy Mộ Dung Phục rất yếu, nhưng cũng không thể coi khinh, sợ rằng cha con nhà họ Tiêu chưa báo được thù thì đã mất cả mạng rồi.

Tiêu Viễn Sơn không khỏi liếc nhìn Vương Viễn, sau đó lập tức thu ánh mắt về.

Lão thầm nghĩ trong lòng: Thù của mình sao phải nhờ người khác báo giúp chứ, đánh thắng được là do mình có bản lĩnh, còn không đánh thắng được thì là do mình không có bản lĩnh.

Tất nhiên Vương Viễn biết ánh mắt này của Tiêu Viễn Sơn là có ý gì, vì thế hắn ôm quyền nói: “Tiêu Phong là sư huynh của ta, chúng ta huynh đệ tình thâm, Mộ Dung Bác hại cả nhà huynh ấy chẳng khác nào là hại cả nhà ta. Huyền Từ lại là sư phụ ta, Mộ Dung Bác hãm hại lão khiến lão trở thành người bất nhân bất nghĩa, thì cũng chính là hãm hại ta khiến ta trở thành người bất nhân bất nghĩa, ta với lão tặc Mộ Dung không đội trời chung.”

Vương Viễn gia nhập trận doanh nhà họ Tiêu, 3v3, tình thế lại trở nên cân bằng.

“Lão tặc Mộ Dung, mau nạp mạng đi!”

Tiêu Phong bước về phía trước một bước, đánh một chưởng về phía Mộ Dung Bác từ khoảng cách mấy trượng.

Mộ Dung Bác vung tay trái một cái, vận công lực, muốn hóa giải chưởng lực của Tiêu Phong. Nhưng ai ngờ chưởng lực của y vô cùng hùng hậu, hoàn toàn không thể hóa giải, vì thế lão ta chỉ có thể dời kình lực đi.

“Rầm!” một tiếng, kệ sách bị đánh nát.

“Ai nha...”

Vương Viễn đau lòng cực kỳ, đây đều là tài sản của Thiếu Lâm tự... Đậu má Mộ Dung Bác, đúng là rất xảo trá, đánh nhau chuyên chọn nơi đáng giá nhất trong nhà người khác, không phải nhà lão ta nên làm hỏng cũng không đau lòng.

Tiêu Phong ra tay, Tiêu Viễn Sơn cũng “nghênh đón” Cưu Ma Trí.

Vương Viễn tất nhiên là đánh với Mộ Dung Phục.

Bốn vị cao thủ tuyệt đỉnh bắt cặp chém giết lẫn nhau, chưởng lực bay khắp nơi, phải gọi là hủy thiên diệt địa, những nơi chúng đi qua đều trở thành một mảnh hỗn độn. Chỉ mới vài hiệp đấu, kệ để kinh của Tàng Kinh Các đổ đầy đất, kinh thư rơi khắp nơi, giấy vụn bay đầy trời.

Tuy chưởng lực của Tiêu Phong rất mạnh, Vật Đổi Sao Dời của Mộ Dung Bác lại cực kỳ vô lại, luôn chuyển dời chưởng lực của Tiêu Phong qua nơi khác.

Tiêu Viễn Sơn ra tay rất ác liệt, tuy không áp chế được Cưu Ma Trí nhưng lại ép y phải liên tục lùi về phía sau, không thể sử dụng tuyệt kỹ Hỏa Diễm Đao.

Đương nhiên, dưới cái nhìn của Vương Viễn, tên chó chết Cưu Ma Trí này chỉ xuất công không xuất lực, e rằng cũng định nhặt đầu của ai đó, trời mới biết một NPC như y nhặt đầu để làm gì.

Bên phía Vương Viễn thì lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vương Viễn và Mộ Dung Phục một người là bản “fake” của Tiêu Phong, một người là bản “fake” của Mộ Dung Bác.

Một người có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, ai cũng không đánh chết được, một người lại có tuyệt kỹ Vật Đổi Sao Dời. Vương Viễn ra đòn tấn công trong trạng thái bình thường thì Mộ Dung Phục vẫn có thể chuyển dời đi được.

Hai người ngươi một đòn ta một đòn, dây dưa lẫn nhau, đánh cái ngang tay.

Chắc có người sẽ hỏi, không phải Vương Viễn có thể ngang tài ngang sức với Mộ Dung Bác và Cưu Ma Trí sao?

Thật ra đây cũng là một loại ảo giác.

Tu vi của Vương Viễn đúng là rất cao, nhưng vẫn kém Mộ Dung Phục một chút, chủ yếu Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn quá vô sỉ, thế nên hắn có thể dây dưa với bất cứ vị cao thủ nào.

Muốn đánh ngang tay với mấy vị cao thủ đứng đầu như Mộ Dung Bác hay Cưu Ma Trí, Vương Viễn vẫn phải dùng chiêu lớn, ở trạng thái bình thường, muốn vượt cấp đánh ngang tay với cao thủ tuyệt đỉnh thì phải dựa vào sự quấy rối của Kim Cương Bất Hoại Thần Công.

Thế nên Vương Viễn có thể 50 50 với Mộ Dung Bác, thì hắn cũng có thể 50 50 với Mộ Dung Phục.

Điểm khác nhau duy nhất chính là nếu sử dụng chiêu lớn, Vương Viễn hoàn toàn có thể hạ gục Mộ Dung Phục trong nháy mắt, nhưng lại chỉ có thể đánh ngang tay với Mộ Dung Bác.

Ở trong tình huống hiện tại, Vương Viễn còn định đánh Mộ Dung Bác một cái trở tay không kịp, tất nhiên sẽ không lãng phí chiêu lớn ở trên người tên phế vật Mộ Dung Phục.

Chờ đi, Tiêu Phong trẻ tuổi lại cường tráng, Mộ Dung Bác già rồi, đánh không quá 30 hiệp, lão ta sẽ không chịu đựng nổi, đến lúc đó tung ra một chưởng, chẳng phải đầu người sẽ tới tay sao?

Lại đánh thêm mấy hiệp, toàn bộ kệ để kinh ở Tàng Kinh Các đã bị bốn người đánh nát, tất cả kinh thư đều rơi xuống dưới đất, Tàng Kinh Các cũng trở nên trống trải hơn rất nhiều.

Vương Viễn âm thầm cảm khái, không biết bốn tên này có thù oán gì với Thiếu Lâm tự, rốt cuộc bọn họ tới đây là để đánh nhau hay phá hoại vậy.

“A!”

Nhưng đúng vào lúc này, Mộ Dung Bác đột nhiên quát một tiếng, một chưởng đánh lui Tiêu Phong, lão ta bay về phía sau mấy trượng, lớn tiếng nói: “Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong! Quả nhiên danh bất hư truyền! Tiêu huynh, ta có một lời này, ngươi có nghe hay không!”

“Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh!” Tính tình của Tiêu Viễn Sơn rất táo bạo, lập tức há mồm mắng chửi người.

Mộ Dung Bác nói: “Hôm nay lực lượng hai bên xem như ngang nhau, ta muốn giết ngươi không hề dễ, các ngươi muốn giết ta cũng rất khó, có đúng vậy không?”

“Thì sao?” Tiêu Viễn Sơn nói: “Huyết cừu của cha con chúng ta còn chưa báo, tất nhiên phải đánh đến cùng!”

“Tiêu lão anh hùng khí phách như vậy, Mộ Dung Bác vô cùng bội phục!”

Mộ Dung Bác nói: “Đại trượng phu tất nhiên can đảm không sợ chết, ta và ngươi làm một giao dịch, chỉ cần cha con ngươi đồng ý với ta một chuyện, ta sẽ đứng yên ở đây để cho ngươi giết ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả.”

“Lão tặc ngươi lại định dùng âm mưu quỷ kế gì!” Tiêu Phong tức giận nói.

Mộ Dung Bác nói: “Tiêu Đại vương, ngươi là hoàng đế nước Liêu, việc này đối với ngươi mà nói dễ như trở bàn tay, chỉ cần ngươi hạ lệnh điều binh xuống phía Nam, lão phu sẽ để ngươi báo thù rửa hận ngay bây giờ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận