Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1355: Hầm trú ẩn luyện công

Vì sao phái Ngũ Độc, Đường Môn và Tinh Túc lại có thể đánh lén? Bởi vì bọn họ dựa vào nội lực đặc biệt để ẩn thân.

Nhưng trong mắt đối thủ thực lực mạnh mẽ và có nội công thâm hậu, tu vi công pháp ẩn thân chưa cao vẫn sẽ bị nhìn thấu. Ngược lại nếu lủi dưới lòng đất, cho dù tu vi của ngươi có cao ngất trời cũng khó mà phát hiện được. Đây quả là một cái BUG xịn chuyên dùng để đi đánh lén người khác, cho dù đánh không lại vẫn có thể trốn xuống đất lẩn đi, chả nhẽ đối thủ còn đuổi theo đào mình lên bằng được?

Vương Viễn không ngờ đến trên tấm thân rách nát của Tang Thổ Công lại giấu món đồ ngon thế này, biết vận dụng khéo thì Địa Hành Thuật chẳng khác nào thần kỹ.

Hắn cầm Địa Hành Thuật trong tay đứng suy tư một chốc, sau đó không học ngay mà cất đồ vào trong túi, đặt cạnh Tẩy Tủy Kinh.

Thứ nhất, chiêu thức trên người Vương Viễn đã đầy. Chiêu thức này hắn chắc chắn sẽ học nhưng dự định gần nhất của hắn là sau khi luyện thành toàn bộ chiêu thức nội công sẽ phi thăng độ kiếp lên Tiên Thiên, mà khi đó tất cả võ học từ thấp đến cao trên người đều bị dung hợp lại, tạo thành pháp môn tu luyện mới.

Mà Địa Hành Thuật chính là thần kỹ không phải nói nhiều, cứ để nó bị dung hợp thì lãng phí quá, thôi thì phi thăng xong hẵng học. Không chỉ mỗi Địa Hành Thuật, còn có thuật dịch dung, thuật nói bằng bụng,… dị thuật đều tương đối thực dụng. Tiếc là lúc trước Vương Viễn không biết trò chơi có hệ thống phi thăng, sau khi độ kiếp sẽ dung hợp công pháp, nếu không hắn đã chẳng học đống dị thuật kia.

Vương Viễn cất “Địa Hành Thuật” rồi đứng dậy rời đi, bỏ lại cái xác trơ trụi của Tang Thổ Công nằm hóng gió lạnh chờ hệ thống đổi mới.

Vương Viễn rời đi không bao lâu, Lý Thu Thủy cũng đuổi tới dưới vách đá, bấy giờ quanh đây không một bóng người, thi thể Tang Thổ Công dưới đất đã bị hệ thống dọn đi. Lý Thu Thủy nhìn quanh, tức giận mắng to: “Tiện nhân, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể ta cũng quyết không bỏ qua!”



Bên kia, đám Vương Viễn đã ngồi lên xe ngựa tiến thẳng đến Tây Hạ.

Nửa giờ sau, sắc trời sẩm tối, nhóm năm người rốt cuộc cũng đặt chân đến thành Tây Hạ.

Dưới sự chỉ dẫn của Thiên Sơn Đồng Lão, nhóm Vương Viễn vòng vèo một hồi trong hoàng cung, quen cửa quen nẻo tìm đường tới cửa vào một hầm băng, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Lão Lão trốn trong đây.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Thiên Sơn Đồng Lão tại vị trí an toàn nhất ở tầng dưới cùng, Đồng Lão bèn lên tiếng: “Được rồi, mấy người các ngươi đi nghỉ ngơi đi, tối nay tiện nhân kia sẽ không đến đâu.”

Đây chính là một điểm cực kỳ nhân tính của trò chơi, sau mười giờ tối sẽ không có bất kỳ tình huống đột xuất gì xảy ra cả, dẫu sao game thủ cũng cần đi học và đi làm, công ty trò chơi có muốn moi tiền đến đâu cũng phải tuân theo chính sách phòng người dân lún quá sâu vào thế giới ảo của nhà nước, nên sẽ không ủng hộ chuyện người chơi thức khuya chơi game.

Ba người Vương Viễn tìm một góc yên tĩnh nhất trong hầm băng, ngồi xếp bằng, treo máy luyện nội công rồi log out. Nhiệm vụ cả ngày trời rốt cuộc ngừng lại tại đây.

Hôm sau đăng nhập vào trò chơi, Thiên Sơn Đồng Lão đã lớn thành một đứa bé mười một mười hai tuổi. Khuôn mặt bà ta trắng nõn mềm mại, trông đáng yêu cực kỳ, nếu không phải biết người này đã một bó tuổi còn rất hung dữ, Vương Viễn suýt chút nữa đã coi bà ta thực sự là một đứa trẻ.

Mà lúc này, chẳng biết bị gì mà Hư Trúc lại ngồi trong góc quệt mũi khóc thút thít.

“Nhớ nhà à?” Vương Viễn bước tới hỏi thăm: “Hư Trúc đừng buồn, đợi xong việc ta sẽ dẫn ngươi về Thiếu Lâm tự.”

“Hu hu hu…”

Hư Trúc bỏ ngoài tai những lời này mà tiếp tục khóc tu tu, vừa khóc vừa nói: “Tiểu tăng đáng chết, không khống chế được mình, phá giới…”

“Đậu xanh rau má? Chuyện gì xảy ra thế? Tin động trời nha!”

Ba người Vương Viễn nghe vậy thì sửng sốt không thôi, liếc mắt nhìn Hư Trúc co người như con chim cút rúc vào góc tường, lại nhìn Thiên Sơn Đồng Lão đang tĩnh tọa điều tức bên cạnh, nhịn không được mắng: “Ngươi là tên súc sinh!!!”

Ôi vãi cả linh hồn, mặc dù mọi người đều biết Thiên Sơn Đồng Lão đã hơn chín mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn là con nít! Chưa dậy thì… mà sao Hư Trúc ra tay được???

“Hừ! Ba người các ngươi ngạc nhiên cái gì?”

Nghe được tiếng mắng chửi văng ra từ miệng ba người Vương Viễn, Thiên Sơn Đồng Lão khinh thường nói: “Chẳng nhẽ các ngươi chưa từng làm chuyện đó?”

“Không hề! Tuyệt đối không! Có trời đất chứng giám lời ta nói là thật!” Vương Viễn quả quyết thốt lên. Đây là chuyện mà con người nên làm sao?

Phi Vân Đạp Tuyết tỏ rõ thái độ: “Ai dám làm chuyện đó ta sẽ bỏ tiền kiếm người cắt luôn chân giữa của hắn!”

“Phán án tử hình! Đổi thành ta sẽ bắn bùm tại chỗ luôn!” Điều Tử nghiêm túc nói.

“Là ta ép hắn đấy! Ba người các ngươi sao phải phản ứng lớn như vậy?” Thiên Sơn Đồng Lão nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Ngài chủ động hả?” Ba người còn ngạc nhiên hơn. Ông cha ta thường bảo phụ nữ ba mươi như sói như hổ, phụ nữ đã chín mươi tuổi rồi còn…

“Đúng vậy… Nơi này chỉ có thịt, không có đồ chay, hắn không ăn thịt chẳng lẽ nhịn chết đói luôn à?” Đồng Lão trợn mắt liếc nhìn Hư Trúc: “Ta ghét nhất mấy kẻ ngu ngốc! Vì thế ta bèn dạy hắn, tọng hết gà mập thịt béo các thứ vào mồm! Ha ha, sảng khoái!”

Nói tới đây, Thiên Sơn Đồng Lão cười vui vẻ như đứa con nít.

“À… Hóa ra là ăn thịt!” Nghe Thiên Sơn Đồng Lão nói vậy, bấy giờ ba người Vương Viễn mới phát hiện xung quanh Hư Trúc rải đầy xương động vật.

“Thế ý các ngươi là thế nào?” Thiên Sơn Đồng Lão hỏi vặn lại.

“Ha ha! Ta còn tưởng hắn uống rượu chứ!” Vương Viễn vội vàng cười khan che đậy cho suy nghĩ không trong sáng của mình mới nãy.

“Uống rượu? Hì hì!” Thiên Sơn Đồng Lão cười khì bảo: “Ý kiến hay, tối nay ta sẽ thử xem.”

“Cái tên này, lại làm bậy rồi!!!” Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết dựng ngón giữa với Vương Viễn.

Nhiệm vụ bảo vệ khá nhàm chán vì chỉ việc ngồi không chờ kẻ địch mò đến.

Không biết Lý Thu Thủy đi tận đâu tìm người rồi, cả ba đợi những ba ngày mà vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu.

Thiên Sơn Đồng Lão hờ hững trốn trong này luyện công, thuận tiện dạy thêm Hư Trúc.

Ba người Vương Viễn nhìn mà ghen tỵ vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận