Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 952: Chạy thoát khỏi Cưu Ma Trí

Cưu Ma Trí là ai chứ? Dùng công pháp bản thiếu lừa y, y chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa sẽ không thèm nghe Vương Viễn giải thích.

Dẫu sao hành vi hiện tại của y chẳng khác nào bắt cóc tống tiền, vơ vét tài sản, mà bọn bắt cóc sẽ không cò kè mặc cả với ngươi đâu.

Hiện tại Cưu Ma Trí chỉ đích danh muốn lấy Tiểu Vô Tướng Công, nếu Vương Viễn không đưa bản trọn vẹn cho y, quá nửa sẽ chọc giận tên cao tăng này.

Y chính là cao thủ tuyệt đỉnh, mấy người Vương Viễn cùng xông lên cũng không đủ cho y nhét kẽ răng.

“Làm sao?”

Cưu Ma Trí thấy Vương Viễn tỏ vẻ khó xử thì không vui nói: “Không đưa Tiểu Vô Tướng Công cho ta cũng không sao, trên người ba ngươi có võ học công pháp rất mạnh, ta sẽ bắt các ngươi về rồi từ từ dạy ta.”

Cưu Ma Trí vừa nói vừa nhìn Vương Viễn, Tống Dương và Bôi Mạc Đình.

“Đậu mòe!”

Một người câm nín không thôi.

Cưu Ma Trí này đúng là vô sỉ hết chỗ nói, thấy võ công lợi hại là phải học bằng được, cũng chẳng thèm để ý coi mình có học được không. Học Bắc Minh Thần Công? Phúc duyên đủ chưa? Học Kim Cương Bất Hoại? Ngộ tính đủ thấp không? Chung quy chỉ có Quỳ Hoa Bảo Điển là có điều kiện nhập môn khá đơn giản, song y có dám vung một đao cắt đứt đời con cháu của mình không? (Có lẽ y làm được thật!)

Người chơi chỉ có thể học công pháp chứ không truyền thụ công pháp được, trừ phi đó là võ học tự mình tạo ra, mà người chơi giai đoạn hiện tại nào có bản lĩnh đó.

Cứ cho là dạy được đi thì đây đều là võ học chí cao của các môn phái lớn, há có thể tùy tiện truyền thụ cho người ngoài? Có còn muốn lăn lộn giang hồ nữa không…

Thiếu Lâm tự còn đỡ, cùng lắm chỉ phế võ công, trục xuất sư môn, nếu mà là tà giáo như Nhật Nguyệt Thần Giáo, quá nửa sẽ đuổi giết ngươi đến chết mới thôi.

Để Cưu Ma Trí bắt về càng không được, người xưa có câu, đi ngược dòng nước không tiến ắt lùi, một ngày không cố gắng, ngày sau sẽ bị người khác vượt qua. Nếu bọn họ bị Cưu Ma Trí bắt đến Thổ Phiên du lịch, đợi đến lúc đi ra chắc chắn sẽ tụt hậu so với thời đại.

“Với võ công của đại sư, sao có thể để lão quái Tinh Túc chạy mất chứ?”

Vương Viễn suy tư chốc lát, đột nhiên quay sang hỏi Cưu Ma Trí.

“Hừ! Lão quái kia thô bỉ hèn hạ, chèo thuyền đi mất!” Cưu Ma Trí đáp.

“Đại sư biết lội không?” Vương Viễn hỏi.

“Không!”

“Biết chèo thuyền không?” Vương Viễn lại hỏi.

“Không!” Cưu Ma Trí lắc đầu nguầy nguậy.

“Như vậy thì dễ bàn rồi!”

Vương Viễn cười cười lôi từ trong ngực ra bộ Tiểu Vô Tướng Công bản thiếu kia: “Tiểu Vô Tướng Công đúng là ở chỗ ta, nhưng ta không tin được cách làm người của hòa thượng Tây Vực! Ngươi để bạn ta lên thuyền trước, thấy sao?”

“Một quyển đổi một người!” Cưu Ma Trí nói.

“Đồng ý!”

Vương Viễn lôi ra bốn quyển sách đưa cho Cưu Ma Trí.

Cưu Ma Trí ngược lại cũng giữ chữ tín, buông tay xuống cho bốn người Tống Dương qua.

Bốn người tới bờ, Độc Cô Tiểu Linh lôi thuyền ra thả xuống nước, cả đám theo thứ tự lên thuyền.

Lúc này, Vương Viễn gửi tin vào kênh đội: “Đi mau!”

“Vậy còn ngươi?” Độc Cô Tiểu Linh nói chắc nịch: “Chúng ta phải rời đi cùng nhau, không ai bỏ mặc đồng đội mình lại cả.”

Vương Viễn vì mọi người mới lựa chọn ở lại, cả đám cứ bỏ đi như vậy là không đúng.

“Chơi trò chơi thôi mà, ngươi cần gì làm trò mùi mẫn thế!” Vương Viễn đen mặt nói: “Ta tự có cách thoát thân, đi nhanh lên, ra giữa hồ chờ ta.”

“Được rồi!”

Mọi người không dông dài nữa, lên thuyền chèo ra giữa hồ.

Cưu Ma Trí thấy thuyền nhỏ của Độc Cô Tiểu Linh đi càng lúc càng xa mới quay sang hỏi: “Bây giờ có thể đưa nốt chỗ sách cho ta rồi chứ?”

“Ta đưa ngươi ba quyển trước, ngươi để ta đến cạnh bờ ta sẽ đưa ngươi nốt quyển cuối cùng!” Vương Viễn tiếp tục khoan thai ra giá.

“Được thôi!”

Cưu Ma Trí cực kỳ tự tin lùi về sau một bước, nhường đường cho Vương Viễn.

Vương Viễn đưa cho Cưu Ma Trí ba quyển còn lại rồi thong thả bước đến gần hồ.

“Quyển cuối cùng đâu?” Cưu Ma Trí vẫn nhìn chằm chằm Vương Viễn.

“Cho ngươi!” Vương Viễn làm bộ thò tay vào ngực lấy sách. Cưu Ma Trí vẫn trừng trừng nhìn hắn, chỉ sợ tên hòa thượng lượn lẹo này lại giở trò.

“Ơ?”

Đúng vào lúc này, Vương Viễn đột nhiên sửng sốt nhìn sau lưng Cưu Ma Trí, hoảng sợ nói: “Đinh… Đinh Xuân Thu!”

“???!!!”

Cưu Ma Trí nghe vậy giật mình hốt hoảng, lật đật quay đầu lại.

Vương Viễn cười hì hì, xoay người nhảy vào trong nước.

Chờ đến khi Cưu Ma Trí phản ứng lại, Vương Viễn đã dùng Di Hình Hoán Ảnh chạy cách xa năm mét.

Cưu Ma Trí giận tím mắt, chập hai tay lại, vung về hướng lưng Vương Viễn, một luồng lửa nóng đỏ rực bám sát lấy hắn.

Người chơi ở trong nước thì tốc độ di chuyển sẽ giảm xuống trên diện rộng. Cưu Ma Trí là cao thủ tuyệt đỉnh, không những ra tay mau mà công kích còn có phạm vi cực xa, người chơi tầm thường quá nữa sẽ bị chưởng lực của y giết chết ngay tức khắc trước khi kịp phản ứng lại.

Nhưng Vương Viễn lại khác, đôi giày hắn đang mang tên là Nhất Vĩ Độ Giang, có thể đạp nước mà đi, không gặp trở ngại gì khi di chuyển trên mặt nước, tốc độ cũng không bị giảm.

Thần Hành thuật cộng với Vạn Lý Độc Hành, lại thêm Vân Hạc Cửu Tiên, thời điểm hai chân hắn ở trên nước, vọt một cái là đi được khoảng cách mấy trượng.

Cự ly xa giúp Vương Viễn có dư thời gian phản ứng, hắn chắp hai tay lại sử dụng [Kim Cương Bái Tháp], ngăn chặn đòn tấn công của Cưu Ma Trí, đồng thời mượn lực đẩy từ chưởng lực của Cưu Ma Trí, bản thân lại bay ra xa thêm mấy thước, cứ thế biến mất trong tầm mắt y.

Cưu Ma Trí tức giận vọt lên một chiếc thuyền để đuổi theo, kết quả khiến thuyền xoay mòng mòng, tí nữa rơi xuống nước vì say sóng.

“Tên hòa thượng khốn nạn, ta nhớ rõ mặt ngươi! Ngươi cứ chờ đó cho ta!”

Trên mặt nước Thái Hồ vang vọng tiếng gầm thét của Cưu Ma Trí.

Đúng là “Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng!” (Câu nói ẩn dụ vẻ đẹp tuyệt đỉnh của vùng Tô Châu và Hàng Châu)

Xuất thân từ thôn Ngưu Gia ở Lâm An, từ trước đến nay Vương Viễn chỉ biết cảnh đẹp ở Hàng Châu là có một không hai, mà cảnh sắc ở Tô Châu này cũng có đôi phần giống Lâm An.

Sau khi rời khỏi Mạn Đà sơn trang, đám Vương Viễn một đường đi thẳng tới thành Tô Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận