Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1293: Tu sĩ Tiên Thiên

“Ế?”

Vương Viễn nhìn thấy huy hiệu ở ngực những người chơi này, lập tức cảm thấy có hơi quen mắt, mẹ nó, hóa ra những người này đều là người của Hồng Hoa hội.

Ba người dẫn đầu lại càng là người quen cũ của Vương Viễn, chính là Thương Khung Thần Cái, Cao Lão Đại và cả Mộ Dung Song.

Ba người này vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy có sự khác biệt về bản chất với những người chơi khác. Tuy rằng trang bị của những người chơi khác đều tốt, nhưng mở hiệu ứng đặc biệt lên, chẳng qua cũng chỉ có thêm ánh sáng rực rỡ, mà ba người này không mở hiệu ứng đặc biệt của trang bị, chỉ đứng ở nơi đó thôi, khí thế đã vô cùng khác biệt rồi, khí chất siêu phàm thoát tục ấy vô cùng bắt mắt trong đám đông.

Vương Viễn gãi đầu, buồn bực nói: “Ba người này thoạt nhìn có hơi kỳ quái.”

Phi Vân Đạp Tuyết thì lại mang vẻ mặt sợ hãi: “Không ổn rồi, đây là tu sĩ Tiên Thiên! Còn là ba người nữa chứ! Chúng ta đi thôi, dù sao không có Ỷ Thiên Kiếm thì bọn họ cũng không lấy được bí tịch trong Đồ Long Đao, đến khi ấy ta lại tốn tiền mua là xong.”

Sở dĩ trong lòng Phi Vân Đạp Tuyết có hơi khẩn trương khi nhìn thấy con thuyền lớn, chính là vì sợ gặp phải tu sĩ Tiên Thiên, nhưng lúc này trông thấy ba người Thương Khung Thần Cái, chuyện mà hắn ta lo sợ nhất vẫn đã xảy ra rồi.

Tu vi của Vương Viễn có cao đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là cao thủ tuyệt học. Mà hiện giờ, người chơi tuyệt học có ở khắp mọi nơi, loại cao thủ tuyệt học nổi tiếng như Vương Viễn, ngoại trừ hơi già dặn kinh nghiệm ra, thì sự khác biệt về mặt thực lực cũng đã nhanh chóng bị người kéo gần khoảng cách rồi.

Ở giai đoạn hiện tại, những người chơi học xong tuyệt học đều đã độ kiếp thành công, phi thăng thành tu sĩ Tiên Thiên.

Tu sĩ Tiên Thiên không chỉ có sự gia tăng về mặt cảnh giới, mà về phương diện thực lực cũng hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, không cùng một ngôn ngữ với người chơi bình thường.

Dù sao thì tu sĩ Tiên Thiên sử dụng linh lực, còn võ giả bình thường lại dùng nội lực, chỉ riêng cách sử dụng năng lượng đã chênh một cấp bậc rồi.

Phi Vân Đạp Tuyết thì không nghi ngờ thực lực của Vương Viễn, nhưng bây giờ đối mặt với ba tu sĩ Tiên Thiên, và mấy chục cao thủ tuyệt học, Vương Viễn muốn cướp được Đồ Long Đao và Tạ Tốn từ trong tay bọn họ, hoàn toàn là chuyện không thực tế.

“Tu sĩ Tiên Thiên sao?”

Vương Viễn suốt một tháng không xuất quan, nên không hiểu chuyện trong giang hồ cho lắm, loại thuật ngữ tu sĩ Tiên Thiên này, dường như hắn đã từng nghe nói tới từ rất lâu trước đây, khi ấy trong toàn bộ trò chơi cũng chỉ có một mình Bạch Hạc Lưỡng Sí là tu sĩ Tiên Thiên.

Nhưng Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng không thể tính là một tu sĩ Tiên Thiên chân chính, khi Vương Viễn gặp được Bạch Hạc Lưỡng Sí, thì y đã chuyển thế trùng tu rồi, thứ duy nhất có thể chứng minh y là tu sĩ Tiên Thiên chỉ có đúng một bộ [Tử Lôi Ngự Kiếm Quyết] đó, dùng nội lực để điều khiển công pháp luyện khí, tóm lại cũng chẳng ra ngô ra khoai gì.

Nói đến tu sĩ Tiên Thiên chân chính, đây vẫn là lần đầu tiên Vương Viễn nhìn thấy, không hổ là cảnh giới cao hơn võ giả bình thường một cấp bậc, quả nhiên là không thể so sánh.

Đặc biệt là Mộ Dung Song, trước đây chính là một đại mỹ nữ trước lồi sau vểnh, bây giờ vóc dáng đó, khí chất đó, hê hê…



“Ế! Các ngươi là ai? Tại sao lại tới đảo Băng Hỏa ta giở thói ngang ngược?”

Ngay khi Vương Viễn đang nhìn Mộ Dung Song đến mê mẩn, thì một giọng nói hùng hậu vang lên bên tai mọi người, một người đàn ông với dáng người khôi ngô, mái tóc màu vàng, đôi mắt nhắm lại, bước ra từ trong hang núi, trong tay còn cầm một thanh đại dao.

Đại đao đó rất xấu, giống như một con dao phay phiên bản dài hơn, nó giản dị, không hoa văn, cũng không có một chút màu mè nào, nhưng liếc mắt nhìn qua lại mang đến cho người một loại cảm giác thế không thể đỡ được.

Từ sau khi cả nhà Trương Thúy Sơn rời khỏi đảo Băng Hỏa, trên đảo cũng chỉ còn lại một mình Tạ Tốn, xem ra người đàn ông này chính là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn trong truyền thuyết, còn thanh đại đao trong tay lão đó, hiển nhiên chính là Đồ Long Đao.

Tạ Tốn này thân là một trong tứ đại pháp vương, thực lực tối đa cũng chỉ ngang bằng với Dương Tiêu, lúc này, lão bị người vây công mà còn không biết trốn đi một chút, nên chắc hẳn trí tuệ cũng chẳng cao gì, xem ra độ khó lớn nhất khi tìm Đồ Long Đao vẫn là tìm đến đảo Băng Hỏa, chỉ cần tìm được đảo Băng Hỏa, thì Đồ Long Đao này cũng không nhằm nhò gì.

Thấy Tạ Tốn đi ra từ trong hang núi, Thương Khung Thần Cái ra lệnh một tiếng, mọi người trong Hồng Hoa hội nhanh chóng tiến lên, bao vây Tạ Tốn lại.

Thương Khung Thần Cái nói: “Tại hạ là Thương Khung Thần Cái, phụng lệnh của trưởng lão Trần Hữu Lượng của Cái Bang, tới đảo Băng Hỏa để mượn Đồ Long Đao của lão tiền bối dùng một lần!”

“Ha ha!”

Tạ Tốn cười ha ha, ôm Đồ Long Đao và đáp: “Trần Hữu Lượng là cái thá gì? Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn cướp Đồ Long Đao của ta sao? Nghĩ đến năm đó đám quần hùng Trung Nguyên ở núi Vương Bàn, có bao nhiêu người muốn cướp thanh đao này mà còn chẳng được, Cái Bang các ngươi thật không biết tự lượng sức mình.”

“Hảo hán không khoe khoang chuyện anh dũng ngày trước!”

Tạ Tốn có chiến tích gì thì mọi người cũng đã từng nghe nói qua, nhưng đó cũng đều là chuyện của hai mươi năm trước rồi, trước khác nay khác.

Cao Lão Đại cười lạnh và bảo: “Tạ lão tiền bối! Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao Đồ Long Đao ra đây, Hồng Hoa hội chúng ta đã bao vây nơi này rồi, mỗi một người đều là cao thủ tuyệt học, chỉ cần ngươi chấp nhận đưa thanh đao cho ta, thì ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống, bằng không, đừng trách Hồng Hoa hội chúng ta ra tay không nể mặt!”

“Thúi lắm!”

Thời điểm đỉnh cao trong cuộc đời của Tạ Tốn chính là khi ở núi Vương Bàn, mỗi lần vuốt ve Đồ Long Đao, lão đều sẽ nhớ đến năm đó mình anh hùng cái thế mức nào. Nhưng bây giờ, những năm tháng huy hoàng ấy của mình lại bị Cao Lão Đại khinh thường như vậy, Tạ Tốn không khỏi giận tím mặt, lập tức vung mạnh một nắm đấm về phía Cao Lão Đại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận