Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 707: Ta muốn Cửu Dương Chân Kinh, cũng muốn phần thưởng của Trương Tam Phong

"Bố khỉ! Có cần phải khoa trương như vậy không hả..."

Tề Ứng vừa nói xong, mấy người Vương Viễn lập tức ngốc tại chỗ.

Vốn tưởng rằng, Đoạn Trường Thực Cốt - Hủ Tâm Thảo này chỉ là hiếm có hơn một chút mà thôi, tìm thêm vài vòng trên thị trường chắc là có thể tìm thấy. Nhưng theo ý Tề Ứng, đồ chơi này nghiễm nhiên không phải vật tầm thường, trừ phi có cơ duyên lớn, nếu không cả đời này cũng không thấy được.

"Vậy làm sao bây giờ? Xem ra lão Ngưu lần này chỉ có thể giao Cửu Dương Chân Kinh ra thôi..." Đinh Lão Tiên vuốt cằm nói: "Xem đi, đã nói hệ thống không chịu lỗ bao giờ mà!"

Kỳ thật, theo tình huống hiện tại mà nói, có thể thay đổi ngộ tính hay không đối với Vương Viễn không quá quan trọng. Quan trọng là trên người Vương Viễn còn đang treo nhiệm vụ của Trương Tam Phong.

Trong trò chơi, nhiệm vụ cốt truyện đều có tính thời hạn.

Trương Vô Kỵ trúng Huyền Minh Thần Chưởng, trời mới biết tiểu tử đó còn có thể sống bao lâu, cũng không biết tiểu tử đó có thể bị nhiệm vụ của những người khác thúc đẩy mà đạt được cơ duyên khác hay không, từ đó khiến nhiệm vụ của Vương Viễn thất bại.

Tìm không thấy Đoạn Trường Thực Cốt - Hủ Tâm Thảo, thì Vương Viễn không thể học được Cửu Dương Chân Kinh, cứ như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương Viễn chắc chắn không chiếm được cái gì. Hiện tại, nếu Vương Viễn muốn nhận được phần thưởng của Trương Tam Phong và Trương Thúy Sơn, thì biện pháp duy nhất là đưa Cửu Dương Chân Kinh trong tay cho Trương Tam Phong, dùng tuyệt học đổi lấy phần thưởng.

Nhưng tuyệt học là võ học có phẩm chất cao nhất trong trò chơi, cho dù là thần công cái thế nếu đi so sánh với tuyệt học, thì cũng chỉ hơn một điểm là tính duy nhất mà thôi, không tồn tại khác biệt.

Lấy tuyệt học, nhất là tuyệt học nội công đi đổi phần thưởng, đối với người chơi mà nói vô cùng có tính ăn may.

Dù sao trong tay đã là vật trân quý nhất trong trò chơi, thật sự rất khó kiếm ra thứ gì có thể quý trọng hơn tuyệt học nội công. Nếu đổi về một bản cái thế thần công hoặc tuyệt học mà bản thân có thể học thì còn may, ngộ nhỡ đổi về một bộ công pháp cao cấp, vậy không phải là thiệt thòi lớn sao.

"Thế thì chưa chắc!"

Vương Viễn suy tư một lát, sau đó đột nhiên chắc chắn nói: "Cửu Dương Chân Kinh này, ta tuyệt đối không giao ra! Nhưng phần thưởng của Trương Tam Phong, ta cũng chắc chắn lấy được."

"Dựa vào gì chứ..."

Đối với sự tự tin của Vương Viễn, Mario và Đinh Lão Tiên thật không biết nói gì.

Chẳng lẽ hòa thượng này còn muốn đi vơ vét tài sản của Trương Tam Phong hay sao? Đây chính là một trong những đại BOSS hiếm có trong trò chơi đấy, ngươi có trâu bò tới cỡ nào cũng làm sao trâu bò hơn Trương Tam Phong?

"Chỉ dựa vào cái này!"

Vương Viễn mỉm cười, móc từ ngực ra một bản kinh thư. Trên bìa kinh thư viết năm chữ to - Nga Mi Cửu Dương Công.

"Nga Mi Cửu Dương Công?"

Nhìn thấy kinh thư trong tay Vương Viễn, Mario trợn mắt nói: "Đừng nói ngươi muốn mang đồ chơi này đi lừa dối Trương Tam Phong nhé. Tuy lão già, nhưng không phải già rồi ngốc đâu!"

"Đương nhiên sẽ không để vậy mà đưa cho lão rồi!"

Vương Viễn cười nói.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn sửa mặt bìa? Đổi Nga Mi Cửu Dương Công thành Cửu Dương Chân Kinh hay sao?" Biểu cảm của Đinh Lão Tiên và Mario giống nhau như đúc.

Dựa theo cách làm bình thường của Vương Viễn mà nói, nếu tiểu tử này làm ra chuyện như vậy thì tuyệt đối không kỳ quái.

"Đó chỉ là hạ sách! Ta có sách lược vẹn toàn!"

Vương Viễn cất kinh thư đi, quay lại nói với Tề Ứng một tiếng: "Chuyện của chúng ta cứ để đó, chờ ta tìm đủ nguyên liệu lại tới tìm ngươi, sẽ không quá thời hạn chứ?"

"Đương nhiên không."

Tề Ứng nói: "Ta là danh môn chính phái, nhận tiền phải làm việc..."

"Ừ, vậy là tốt rồi!"

Vương Viễn gật đầu, nói với Mario: "Chúng ta đi thôi!"

"Đi? Đi chỗ nào?"

Mario còn chưa chiếm được chút lợi nào, nên có phần lưu luyến.

Vương Viễn nói: "Tự về nhà, tự tìm mẹ!"

Rời khỏi phường đan dược, đi vào trạm dịch, Vương Viễn và Mario chia nhau lên xe ngựa trở về môn phái của mình.

Sau khi trở lại Thiếu Lâm tự, Vương Viễn lập tức đi tới Đại Hùng bảo điện.

Huyền Từ đang ngồi cùng ba vị hòa thượng chữ lót là Không trên đại điện, không biết đang nói cái gì.

"Hắn tới rồi! Huyền Từ đại sư, ngài không thể làm việc thiên vị trái luật!"

Thấy Vương Viễn tiến vào điện, Không Tính đứng dậy chỉ vào Vương Viễn, trên mặt mang theo sự phẫn nộ.

Rất hiển nhiên, người này còn canh cánh trong lòng chuyện xảy ra ở phái Võ Đang lúc trước, đến Đại Hùng bảo điện e là để cáo trạng với Huyền Từ.

Theo chính trị mà nói, ba tên lão hòa thượng chữ lót là Không này, rõ ràng kém Huyền Từ không chỉ một đẳng cấp, đối với cáo trạng của Không Tính, Huyền Từ chỉ cười ha ha nói: "Đồ nhi của lão nạp từ bi vi hoài, điểm này là được chân truyền từ lão nạp, chỉ là lòng hắn mang muôn dân mà thôi, có tội gì? Nếu Không Tính sư đệ cảm thấy hành động của hắn lần này có sai sót, chúng ta có thể mời Phương Chứng đại sư tới phân phải trái một phen!"

"Chuyện này..."

Nghe Huyền Từ nói vậy... ba lão hòa thượng chữ Không đều nhướn mày, Không Văn vội vàng nói: "Đại đệ tử của Huyền Từ đại sư mang tấm lòng từ bi vi hoài vì muôn dân, lão tăng cũng thư thái. Ta và ngài nói chuyện là được rồi, không cần phải phiền tới Phương Chứng đại sư."

Xét cho cùng Không Văn cũng là người được đề cử chức phương trượng, tuy rằng khả năng chính trị, chỉ số thông minh thua xa lão hồ ly Huyền Từ, nhưng không quá ngốc.

Vì sao ba Không lại tìm Đồ Long Đao? Còn không phải bởi vì Không Văn muốn làm phương trượng, chút tâm tư nhỏ này của lão sao có thể giấu giếm những người khác.

Nay phương trượng đương nhiệm là Huyền Từ, phương trượng hạ nhiệm được điều động nội bộ là Phương Chứng. Hành vi của Không Văn nghiễm nhiên đã uy hiếp tới hai người Huyền Từ và Phương Chứng, làm cho hai người này đứng cùng một trận tuyến.

Lão hòa thượng Phương Chứng kia ngày thường luôn tính chơi khăm Huyền Từ, thủ đoạn tương đương nhau. Một Huyền Từ mà ba Không đã khó ứng phó rồi, lại tới một Phương Chứng nữa, chỉ sợ bản thân ba người tám phần không được cái tốt gì, còn chọc một thân tanh.

Huyền Từ ậm ờ, tùy tiện ra một chiêu đã uy hiếp được Không Văn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận