Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 804: Thạch Phá Thiên

Vừa lầm bầm, Vương Viễn vừa thầm vận nội lực ở tay phải, nín thở ngưng thần, bước từng bước nhẹ nhàng tới bên cạnh thiếu niên kia.

Vận công điều tức là hành động vô cùng chú trọng tâm cảnh. Nếu đang tu luyện nội công bị người làm phiền, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, ít nhất cũng sẽ khiến nội tức hỗn loạn.

Thiếu niên trước mặt này, hình như vẫn chưa phát hiện ra Vương Viễn đã tiến vào phòng, mà vẫn tự mình tu luyện nội công. Lúc này, chỉ cần Vương Viễn cho hắn ta một chưởng tàn độc thôi, ha ha!

“A di đà Phật! Đắc tội rồi!”

Trong chốc lát, Vương Viễn đã tới trước người thiếu niên, tay phải ngưng tụ chưởng lực của Đại Kim Cương Chưởng, rồi đánh mạnh một chưởng [Ngã Phật Từ Bi] vào huyệt Thiên Trung ngay ngực thiếu niên.

Thiên Trung chính là tử huyệt, là điểm quan trọng để tập trung nội lực. Khi mục tiêu đang tu luyện nội công, mà tấn công vào huyệt Thiên Trung, chắc chắn có thể làm tắc nghẽn toàn bộ kinh mạnh bằng một chưởng, từ đó dẫn đến nội lực của mục tiêu hỗn loạn, một đòn chết chắc.

“Ầm!” Một chưởng của Vương Viễn hạ xuống, phát ra âm thanh trầm thấp.

Mà ngay đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một nguồn nội lực cuồn cuộn tản ra từ trên huyệt Thiên Trung của thiếu niên.

“Cái đụ mé!” Đồng tử của Vương Viễn co rụt lại, còn chưa kịp thu lực, thì nguồn nội lực đó đã truyền tới bàn tay hắn.

Nội lực mạnh mẽ trực tiếp đẩy lùi hắn về sau ước chừng bốn, năm bước, khó lắm mới đứng vững thân hình được.

“Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay phải của mình, vẻ mặt ngạc nhiên.

Từ sau khi tu luyện Dịch Cân Kinh, tu vi nội công của hắn có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay trong giang hồ. Nội lực của hắn thâm hậu, không kém các cao tăng hàng chữ Huyền trong Thiếu Lâm tự bao nhiêu. Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng gặp phải loại tình huống trước mặt này.

Một chưởng đánh xuống, rõ ràng phải khiến tên đó chấn động mới phải, nhưng kết quả lại bị người ta dùng nội lực đánh bay. Đây rốt cuộc là nội lực gì vậy?

Người thiếu niên trước mặt này, chẳng qua cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi này rồi, chẳng trách lại có thể đảm nhiệm cái chức bang chủ Trường Lạc Bang. Xem ra lần này thật sự khó xơi rồi đây! Không đánh lại được thì mau chuồn thôi!

Nghĩ đến đây, Vương Viễn vội vàng lùi về sau mấy bước nữa, vừa định xoay người rời đi, thì đúng lúc này, thiếu niên ngồi phía trên chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng bảo: “Đại sư, đi đâu thế?”

“…”

Vương Viễn nghe vậy, làm bộ không nghe thấy mà lập tức quay người, thi triển Di Hình Hoán Ảnh, lập tức đi tới cửa.

Nhưng còn không đợi hắn bước ra khỏi Tụ Nghĩa Thính, thì thiếu niên đó đã tung người nhảy lên với tư thế khinh công cực kỳ khó coi, rồi rơi xuống trước mặt Vương Viễn. Khi rơi xuống đất còn lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì không đứng vững được.

“Khà khà! Đại sư, sao ngươi lại không để ý đến ta vậy?”

Thiếu niên chặn đường đi của Vương Viễn, cười một cách thật thà chất phác và bảo.

“Ta còn không đánh lại được ngươi thì còn quan tâm ngươi làm gì nữa? Đợi ngươi giết ta chắc?” Vương Viễn biết mình muốn chạy cũng không chạy thoạt được, chỉ đành kéo thanh mục lục ra, định đổi từ trạng thái đang chiến đấu thành cưỡng chế rời khỏi bản…

“Giết ngươi? Tại sao phải giết ngươi?” Thiếu niên mờ mịt hỏi: “Ngươi đã cứu ta, ta cảm ơn ngươi còn không kịp nữa là?”

“Hở?”

Thiếu niên vừa nói ra lời này khiến Vương Viễn cũng mang vẻ mặt mơ hồ, vội vàng dừng động tác miễn cưỡng rời khỏi phụ bản chạy trốn lại, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Rõ ràng lão tử nhân lúc hắn ta tu luyện mà cho hắn ta một chưởng, định giết chết hắn ta, sao hắn lại nói lão tử đã cứu hắn ta nhỉ? Lẽ nào một chưởng đã đánh hỏng đầu hắn ta rồi sao?”

Tuy thiếu niên trông có hơi đần độn, nhưng hình như cũng không ngu cho lắm, thấy vẻ mặt này của Vương Viễn, hắn ta lập tức giải thích: “Vừa rồi khi ta luyện công, hai nguồn nội lực tập trung ở ngực ta, ta vừa nóng vừa lạnh, rất khó chịu. Cũng may một chưởng của đại sư đánh lên ngực ta, mới đả thông được nguồn nội lực đó.”

“Đệt… trùng hợp như vậy sao?” Vương Viễn đến cạn lời.

Mẹ nó, xem ra mình biến khéo thành vụng, vốn định đánh chết hắn ta bằng một chưởng, kết quả lại giúp hắn ta đả thông nội lực đang tắc nghẽn. Bây giờ không phải hai nguồn nội lực âm dương của cái thứ hàng này đã giao hòa, dung hợp rồi hay sao? Chẳng trách nội lực của hắn ta lại khủng khiếp như vậy, cơ mà đầu óc có hơi không được nhanh nhạy cho lắm.

“Ha ha!”

Vương Viễn bật cười ha ha, sáp lại làm quen, bảo: “Ngươi chính là bang chủ của Trường Lạc Bang nhỉ! Tên gì thế?”

“Cái này…” Thiếu niên kia đáp với vẻ mặt khó xử: “Ta cũng không thể nói rõ được… nhưng bọn họ đều gọi ta là Thạch Phá Thiên!”

“Hóa ra là Thạch Phá Thiên à!” Vương Viễn hiểu ra.

Lúc này, thông tin về Thạch Phá Thiên xuất hiện trước mặt Vương Viễn.

Bang chủ Trường Lạc Bang – Thạch Phá Thiên [Cái Thế Vô Song].

Cấp bậc: ???

Khí huyết: ???

Nội lực: ???



“Cái đệt mẹ.” Nhìn thấy thuộc tính của hắn ta, trong lòng Vương Viễn lại run lên.

Con mẹ nó, ngoại trừ cái tên ra thì toàn là dấu hỏi chấm. Cái thứ hàng này hiển nhiên từ cấp một trăm năm mươi trở lên, không ngờ loại phụ bản cấp năm mươi như Trường Lạc Bang này, lại có BOSS cuối cùng trâu bò như thế, con mẹ nó thật chẳng khoa học tí nào.

“Không biết đại sư tên gì?” Thạch Phá Thiên học theo giọng điệu của Vương Viễn, hỏi một cách ngơ ngác.

“Ha ha!”

Thấy bộ dáng ngớ ngẩn của hắn ta, Vương Viễn đột nhiên cảm thấy thân thiết, không nhịn được mà vừa cười vừa đáp: “Ngưu Đại Xuân!”

“Thì ra là Xuân sư phụ!” Thạch Phá Thiên lại nói với vẻ mặt biết ơn: “Xuân sư phụ đã cứu ta một mạng, Thạch Phá Thiên cũng không biết nên báo đáp ngươi thế nào?”

“Báo đáp thì bỏ đi, ta tới Trường Lạc Bang tìm người, chỉ cần ngươi giao hắn ta ra thì chuyện giữa chúng ta coi như hòa!” Vương Viễn đáp.

“Xuân sư phụ muốn tìm ai?” Thạch Phá Thiên: “Ta sẽ kêu bọn họ đi tìm giúp ngươi.”

“Cẩu… Cẩu Tạp Chủng…”

Vương Viễn nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn nói cái tên chẳng nhã nhặn gì cho cam này ra, đồng thời thầm vận nội lực, chuẩn bị sẵn sàng chịu đòn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận