Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1424: Thành Cô Tô

Lúc đầu do Mộ Dung Bác đã chết nên hai bên mới không tiếp tục gây phiền phức cho Mộ Dung thế gia nữa, nhưng hiện tại nghe tin kẻ đầu têu còn sống, Vương Viễn chắc chắn sẽ không để gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi được.

Lần này đi bên có lý là hắn nên chẳng việc gì phải sợ, tới đây mà không bắt chẹt Mộ Dung thế gia thì Vương Viễn thật có lỗi với thân phận người bị hại của mình.

Dẫu sao Phương Đông Chưa Tỏ nói cũng có lý, Mộ Dung gia có cả thảy bảy mươi hai tuyệt kỹ lận…



Bạn từ lầu Hạc lên đường, giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng(1).

(1)Phần dịch thơ bài “Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng” của Ngô Tất Tố.

Sau khi rời thượng kinh, Vương Viễn với Phương Đông Chưa Tỏ lên xe ngựa rồi lại ngồi thuyền di chuyển thẳng đến Cô Tô.

Hắn không hề cường điệu quãng đường rườm rà này chút nào, ngồi xe ngựa trước rồi ngồi thuyền sau, đoạn đường mệt mỏi này khiến Vương Viễn không khỏi cảm khái thời gian theo chân Phi Vân Đạp Tuyết, có máy bay riêng thích đi đâu thì đi, hoặc Đinh Lão Tiên cũng được, vẽ một quyển trục truyền tống là có thể lượn lờ khắp thế giới…

Vương Viễn đã sớm nghe kể về thành Cô Tô.

Câu “trên có thiên đường dưới có Tô Hàng” không hề khoa trương chút nào, phong cảnh thành Cô Tô đẹp đến nao lòng, song tính ra đây là lần đầu tiên Vương Viễn đặt chân lên mảnh đất này.

Lần trước mặc dù từng đến nhà họ Vương nhưng không phải di chuyển bằng đường thủy nên không ngang qua Cô Tô.

Hiện tại thành Cô Tô đang mưa lất phất, người chơi và NPC tới tới lui lui, người che dù kẻ đội nón lá, vội vã băng qua màn mưa, bên hông đeo thanh kiếm mang đậm hơi thở giang hồ.

Những con hẻm nhỏ lặng im chìm trong màn mưa giăng giăng như đổ bụi, trông như một bức tranh thủy mặc rất đậm chất thơ.

Công trình kiến trúc của phương Bắc đồ sộ và hùng vĩ, thành phố Giang Nam lại rất bình yên và thơ mộng khiến một người tục tằn như Vương Viễn cũng nhịn không được muốn ngâm thơ, khổ nỗi hắn ở trên lớp không nỗ lực học tập, há miệng nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được câu thơ nào.

Đây chính là thiệt thòi của mấy người thiếu văn hóa đó!

“Ngưu ca, ngươi định nói gì thế?” Phương Đông Chưa Tỏ thấy Vương Viễn cứ há miệng ra nhưng chẳng thốt một lời thì cười trêu chọc: “Định nói đậu mòe à?”

“Có cái rắm! Người xuất gia há lại nói mấy câu thô bỉ!” Vương Viễn bĩu môi nói: “Người xuất gia bọn ta toàn nói a di đà phật thôi.”

“Ha ha!”

Phương Đông Chưa Tỏ cười như nắc nẻ: “Đi, đi dạo với ta một lát!”

“Đi dạo? Không ngồi thuyền thẳng qua đó à?” Vương Viễn hỏi.

Cảnh đẹp nên thơ trữ tình bực này, muốn đi dạo thì phải dắt theo một cô nàng mới đúng, đi dạo với một đứa con trai còn là hòa thượng làm cái đếch gì? Huống chi Phương Đông Chưa Tỏ còn mặc quan phục, ai không biết còn tưởng là hắn ta đi bắt tội phạm kìa.

Phương Đông Chưa Tỏ nói: “Phải mua ít đồ trước.”

“Ồ? Đến thăm hỏi còn phải mua quà à?” Vương Viễn kỳ quái hỏi.

Ầy chuyện này lạ à nha… Hắn chưa từ thấy triều đình đi khám xét còn cần mua quà tặng cho gia chủ bao giờ, định giữ mặt mũi cho Mộ Dung thế gia à? Chẳng lẽ bởi vì bọn họ không phải người Trung Quốc?

“Chúng ta đang đi điều tra Mộ Dung thế gia, tất nhiên phải chuẩn bị trước! Cứ xông thẳng vào không nên chuyện đâu…” Phương Đông Chưa Tỏ cười vô cùng thô bỉ.

Trước khi làm mật thám đại nội, khu vực Phương Đông Chưa Tỏ cai quản chính là Tô Hàng nên hắn ta vô cùng quen thuộc với thành Cô Tô.

Theo sau Phương Đông Chưa Tỏ, hai người len qua mấy ngõ nhỏ chật hẹp, dừng chân trước một cửa tiệm âm u.

“Đừng bảo đây là hắc điếm nhá…” Vương Viễn liếc mắt nhìn cửa tiệm, nhịn không được hỏi.

Tiệm này nằm trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, vị trí vô cùng khó tìm, đã hiếm dấu chân người thì thôi đi, ban ngày ban mặt còn bày đặt cửa đóng then cài, hiển nhiên không phải cửa tiệm làm ăn đứng đắn gì.

“Cũng không khác mấy!”

Vừa nói Phương Đông Chưa Tỏ vừa giơ tay lên, gõ nhẹ mấy cái theo tiết tấu lên cánh cửa.

“Két…”

Cánh cửa khẽ khàng hé mở, một ông lão mang sắc mặt âm trầm từ trong đi ra, hai mắt lão trợn trắng, không hề tỏ ra tức giận, nhìn như một xác chết biết đi vậy, trông còn quỷ dị hơn cả Đoàn Diên Khánh.

Vương Viễn nhìn thấy ông lão thì theo bản năng vận nội lực lên.

“Ngưu ca đừng xúc động!” Phương Đông Chưa Tỏ thấy vậy vội vàng đè tay Vương Viễn lại, sau đó lôi từ trong ngực ra một chiếc lệch bài lắc lư trước mặt ông lão.

“Quan… Quan gia…”

Ông lão nhìn thấy lệnh bài xong thì giật mình hoảng sợ, vội vàng nói: “Sao ngài lại tới đây vậy? Tiệm nhỏ của ta làm ăn rất đoàng hoàng!”

“Ta nhổ vào!”

Vương Viễn suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, có ai buôn bán đàng hoàng mà đóng cửa nẻo vào ban ngày không hả? Thế chẳng khác nào nói Mario cũng là đạo sĩ đứng đắn.

“Hừ!”

Phương Đông Chưa Tỏ bắt đầu lên giọng quan trên: “Ngươi cho rằng bản quan không biết ngươi có làm ăn đàng hoàng hay không à? Lần này tới đây là có việc cần ngươi!”

“À! Ta có thể giúp gì cho quan gia?” Ông lão lúng túng hỏi.

“Dẫn ta vào trong tiệm chọn ít đồ!” Phương Đông Chưa Tỏ chỉ chỉ vào trong rồi theo sau ông lão tiến vào tiệm.

Vương Viễn theo sát phía sau.

Hay thật, trong tiệm còn tối hơn cả bên ngoài, lạnh lẽo y như hầm băng vậy, trong phòng chỉ có mấy món đồ rách nát, mà hình dáng lại kỳ quái vô cùng.

“Ha…”

Nhìn đống đồ kia, rốt cuộc Vương Viễn cũng biết cửa tiệm này làm ăn trong lĩnh vực gì rồi.

Chậc, bán đồ cổ chứ còn chi nữa, không những vậy còn là mấy loại phục vụ cho công cuộc đào trộm mộ…

Chẳng lẽ Phương Đông Chưa Tỏ cần mua đổ cổ? Không phải vậy chứ!

Trong lúc Vương Viễn đang quay cuồng với đống suy nghĩ trong đầu, Phương Đông Chưa Tỏ đã bắt đầu chọn đồ.

Xẻng Lạc Dương, la bàn bát quái, đuốc,…

“Cha tiên sư, ngươi mua mấy thứ này để làm gì?” Vương Viễn liếc nhìn một đống đồ bày la liệt trên bàn mà tê hết cả da đầu.

“Thì đào mộ đó!”

Phương Đông Chưa Tỏ đáp.

“Ngươi bị điên à? Trộm mộ là tội nặng đó!” Vương Viễn nói.

Vương Viễn chung quy cũng xuất thân trong một gia đình truyền thống, mặc dù hơi bướng bỉnh chút nhưng một số quan niệm từ thời ông cha để lại vẫn khắc ghi trong lòng, ví dụ như chuyện liên quan đến trộm mộ nên hắn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận