Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1101: Thức tỉnh Thần binh

“Trên người của ngươi còn có bao nhiêu Thần binh bán thành phẩm?”

Sau giây phút ngạc nhiên, Âu Dã Tử lại hỏi Vương Viễn.

Thần binh bán thành phẩm chính là chí bảo trong thiên địa, người bình thường chắc cả đời cũng không thấy nổi một món, thế mà Vương Viễn lại tiện tay móc ra hai món, khiến cho người ta rung động không thôi.

Huống chi, Vòng Kim Cô còn là một món vô cùng đặc biệt trong Thần binh bán thành phẩm.

“Có hai cái này thôi…” Vương Viễn thành thật trả lời. Trang sức đầu này là do hắn giết Niên Thú mới rớt, nếu không hắn cũng chỉ có một cây thiền trượng.

“Có được hai món Thần binh bán thành phẩm đã là cơ duyên lớn lao rồi!” Âu Dã Tử cầm Vòng Kim Cô nói: “Ngươi biết đây là gì không?”

“Không biết…” Vương Viễn lắc đầu.

Nếu hắn biết đây là gì thì còn cần đi hỏi người khác hả?

Âu Dã Tử nói: “Thần binh bán thành phẩm có nhiều loại, có thể chịu được sức mạnh căn nguyên của các thần binh khác nhau. Ví dụ như thiền trượng này, chịu được căn nguyên của tất cả các thần binh loại côn bổng, duy chỉ có trang sức đầu này là chịu được một loại căn nguyên thần lực mà thôi.”

“Thế chẳng phải là đồ bỏ đi sao?” Vương Viễn nghe vậy hỏi.

Ý trong lời nói của Âu Dã Tử rất rõ ràng, chỉ cần là căn nguyên thần binh loại côn bổng, Thủy Ma Thiền Trượng đều có thể chịu đựng được. Nhưng Vòng Kim Cô chỉ chịu được một loại căn nguyên thần binh, hiển nhiên độ thông dụng kém hơn thiền trượng nhiều.

Âu Dã Tử bình tĩnh hỏi: “Ngươi biết vì sao thần binh lại rất quý không?”

“Bởi vì hiếm!” Vương Viễn đáp.

“Đúng vậy!” Âu Dã Tử gật đầu nói: “Mỗi món thần binh đều là độc nhất vô nhị! Vòng Kim Cô này đã xác định lực căn nguyên của nó.”

Âu Dã Tử nói đến nước này, Vương Viễn rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời của lão.

Thần binh bán thành phẩm có thể chọn nhiều căn nguyên thần binh chưa chắc đã là chuyện tốt.

Bởi vì lực căn nguyên trong Thần Châu là ngẫu nhiên, thông dụng với nhiều loại hình thì tính không xác định tăng cao, giống như đổ xúc xắc vậy, có thể ra một, bốn hoặc sáu,…

Nhưng lực căn nguyên của Vòng Kim Cô là cố định, không có tính ngẫu nhiên, ngoại trừ ra bốn thì không thể ra số khác.

Thần binh bán thành phẩm quý giá như vậy, thành phẩm tạo ra cuối cùng càng chắc chắn, trong phạm vi khống chế càng tốt, chẳng ai lại ấm đầu cầm một vật quý giá như vậy đi đánh cược.

Hiểu rõ về Vòng Kim Cô xong, Vương Viễn lại hỏi: “Cần loại Thần Châu nào mới thức tỉnh được nó?”

“Cần Cấm Thần Châu!” Âu Dã Tử đáp: “Nghe nói lần cuối cùng Cấm Thần Châu xuất hiện là hơn 30 năm trước tại nước Liêu.”

“Ờm ờm ờm!”

Vương Viễn lơ đễnh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Âu lão tiền bối có thể thức tỉnh Thủy Ma Thiền Trượng này không?”

“Âu Dã Tử là danh hiệu! Ta họ Vương!” Âu Dã Tử nói.

“Ta cũng họ Vương này, có khi hai ta họ hàng với nhau cũng nên.” Vương Viễn bắt đầu làm thân.

“Phải không?” Âu Dã Tử nhíu mày nói: “Nếu là họ hàng ta sẽ bớt cho ngươi! Ba nghìn vàng!”

“Gì cơ? Ba nghìn vàng?”

Vương Viễn trợn trừng mắt.

Đòi tiền không phải chuyện kỳ quái, dẫu sao NPC trong trò chơi đều vậy cả, có tiền đi khắp thiên hạ, không tiền nửa bước cũng khó, nhưng hắn vạn lần không ngờ đến, lão già này lại ghê gớm như vậy, há mồm ra đã đòi ba nghìn vàng. Đúng là quân hút máu!

Phải biết rằng, Vương Viễn là cao tăng đắc đạo Thiếu Lâm tự Ngộ Si đại sư mang trên mình bao nhiêu danh hiệu, giao dịch với NPC sẽ được giảm giá rất nhiều.

Chiết khấu rồi mà còn tận ba nghìn vàng, nếu thế giá gốc chẳng phải hơn năm chữ số sao?

Âu Dã Tử gật đầu nói: “Đúng vậy, lời lắm đúng không?”

“Lời đầu nhà ông ấy!” Vương Viễn buồn bực: “Ba nghìn vàng đắt quá!”

Từ khi đem tài sản đi quyên tặng, trong túi Vương Viễn chỉ còn lại mấy trăm vàng, ba nghìn vàng đối với hắn hiện giờ mà nói quả thực là một con số không hề nhỏ.

Cho dù là Vương Viễn trong thời kỳ chưa phá sản, ba nghìn vàng này cũng chẳng phải số tiền nhỏ nhặn gì cho cam.

“Ha ha!”

Âu Dã Tử cười lạnh nói: “Đây là thần binh đó, muốn lời cũng được thôi, nhưng ta không dám cam đoan tỷ lệ thành công đâu. Thần binh bán thành phẩm không thể hư hại nhưng Thần Châu ấy mà, dùng một cái là mất một cái, nhỡ thất bại thì đúng là đổ sông đổ bể…”

“Ba nghìn vàng thì ba nghìn vàng!”

Không đợi Âu Dã Tử nói hết câu, Vương Viễn đã vội vàng ngắt lời: “Chờ ta một chút.”

Dứt lời, Vương Viễn mở kênh đoàn đội ra, gửi lên một tin nhắn: “Cần ba nghìn vàng!”

“Ngươi lại đang làm gì? Ở đâu đấy? Ta qua đưa cho.” Người trả lời tin nhắn đầu tiên chính là Mario. Hắn ta biết tỏng Vương Viễn là người không thấy món lời không chịu mở ví, hiện tại tiêu tiền quá nửa là kiếm được chỗ tốt, Mario dĩ nhiên cũng muốn chen chân vào.

Trả lời thứ hai là Độc Cô Tiểu Linh: “Mới mua vật liệu nên không còn bao nhiêu, ta bán vật liệu góp cho ngươi một ít.”



“Ting! Bạn nhận được ba nghìn vàng từ người chơi…” Phi Vân Đạp Tuyết đơn giản và dứt khoát nhất, không nói câu nào đã chuyển tiền ngay.

“Xem ra nhân duyên của mình cũng không đến nỗi nào.”

Ngày thường Vương Viễn không mượn tiền ai bao giờ, lúc này thấy mọi người để ý chuyện của mình như vậy thì trong lòng rất cảm động.

Nhóm Một Đám Ô Hợp mặc dù mỗi người một tính, không phải lúc nào cũng tốt tính nhưng cứ vào thời khắc mấu chốt là lại nghĩa khí cực kỳ.

Dĩ nhiên nói về nghĩa khí, thường ngày Vương Viễn đều đối xử rất nghĩa khí với người mình, mọi người đối với Vương Viễn hiển nhiên cũng vậy.

Tiền tới tay, Vương Viễn lôi ngân phiếu ra đưa cho Âu Dã Tử.

Âu Dã Tử liếc mắt nhìn, tiện tay nhét tiền vào ngực, sau đó nói với Vương Viễn: “Lại đây!”

Vương Viễn ngơ người nhìn lão, cực kỳ thắc mắc vì sao lão để trần mà vẫn cầm tiền nhét vào trong ngực được…

Song trò chơi ấy mà, đâu thể dùng lẽ thường để giải thích.

Vương Viễn theo sau Âu Dã Tử đến trước bệ rèn.

Âu Dã Tử chỉ Thủy Ma Thiền Trượng trên bệ rèn rồi bảo Vương Viễn: “Lại đây, làm theo lời ta nói.”

“Ta ư???”

Vương Viễn chỉ vào mình, ngạc nhìn hỏi: “Ngài để cho ta làm?”

“Nếu không thì sao?” Âu Dã Tử hỏi ngược lại.

“Ngài thu tiền của ta xong bảo ta làm?” Vương Viễn cảm thấy hơi khó chịu. Lão già này rõ ràng đang lừa tiền người khác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận