Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1409: Tập kích thật sự

“Đúng vậy!”

Triết Biệt gật đầu.

“Nếu đã vậy, ta sẽ thả ngươi đi!” Vương Viễn nói.

“Thả ta? Có thật không?” Triết Biệt không dám tin vào những gì mình mới nghe được.

“Đương nhiên là thật!” Vương Viễn nói: “Ta có thể thả ngươi đi, song ngươi không thể trở về dốc sức cho Mông Cổ! Chuyện này ngươi đáp ứng được không?”

“Cạch!”

Triết Biệt nghe vậy dứt khoát bẻ gãy đôi cây cung trong tay mình: “Triết Biệt ta thề với trời, vĩnh viễn không tham gia vào chiến sự nữa!”

“Ấy kìa…”

Vương Viễn đau thắt tim gan. Cây cung của tên Triết Biệt kia nhìn một cái biết ngay không phải đồ rẻ tiền, thế mà lại bị chính tay chủ nhân bẻ gãy mất.

“Bản lĩnh của ngươi… không thể để lãng phí như vậy được, trên người ngươi có bí tịch nào không?” Sau khi Triết Biệt bẻ gãy vũ khí của mình, Vương Viễn lập tức lộ đuôi hồ ly ra.

Thứ hắn đang ngấp nghé chính là bản lĩnh khác của Triết Biệt.

Đáng tiếc điểm phúc duyên của hắn quá thấp, giết Triết Biệt xong chưa chắc đã mót được thứ gì tốt.

Thay vì giết người rồi mò thi thể thì chẳng bằng thả cho y một con đường sống, ép y không được tham dự vào chiến tranh nữa, nếu có thể lừa được bí tịch thì càng tốt, không lừa được lại để sau.

Tha cho sống cũng tính là ơn, chung quy sẽ có thời điểm được như ý.

“Nếu ta đã quyết định không dùng vũ lực ở đây nữa, toàn bộ bản lĩnh của ta cũng không thể truyền thụ lại cho ngươi!” Triết Biệt lắc đầu nói, sau đó lôi từ trong ngực ra một cây sáo bằng xương: “Đây là tín vật ta luôn mang theo bên người, ngươi đưa lại vật này cho chủ tướng thành Tương Dương Quách Tĩnh, y là đồ đệ của ta, sẽ thay ta truyền nghề cho ngươi.”

Dứt lời, Triết Biệt ném cây sáo xương vào tay Vương Viễn.

Sau khi bắt được vật phẩm, Vương Viễn liếc mắt nhìn qua rồi nhét vào trong ngực, kế đó đứng sang bên nhường đường.

Triết Biệt quay đầu nhìn con ngựa bị Vương Viễn đè chết cùng với cung tên trên đất, than thở một tiếng não nề rồi biến mất trong màn đêm.



Lại nói Vương Bảo Bảo chính là đại tướng trong quân Mông Cổ.

Đánh lén không thành còn mất một đại tướng, Mông Kha không dám phái người đột kích liên quân vào ban đêm nữa.

Mà bên phía Vương Viễn càng chơi càng hăng, càng hăng càng mê.

Dưới sự giúp đỡ của Chu Nguyên Chương, đánh lén quân Mông Cổ gần như trở thành hoạt động hàng ngày của Vương Viễn, mỗi ngày không quấy rối quân địch một trận hắn không thể ngủ yên giấc, hơn nữa thủ đoạn nhiều vô số kể, trò gian trá xếp từng hàng.

Dùng kỵ binh bắn quấy rối này, không thì cho thám báo lẻn ra sau phóng hỏa, hoặc vây lại ca hát vang trời quanh đại bản doanh Mông Cổ, giọng hát của Vương Viễn nhờ nội lực mà mang theo sự phá hoại vô cùng lớn, còn Vi Tiểu Bảo thì truyền thụ “văn hóa 18+” bằng cách bê lại nguyên si nhạc nền của “Uy Phong Đường Đường”, cõi lòng tan tác, biết kiếm đâu tri âm giữa cõi đời này…

Nhờ ơn của bọn họ, suốt mấy đêm liền binh lính Mông Cổ không sao ngủ yên giấc, cả đám mắt đều nổ đom đóm.

Không chỉ tướng sĩ trong đại bản doanh Mông Cổ không chịu nổi, ngay cả bên phía liên quân cũng thi nhau sùi bọt mép, liên tục cầu xin tha.

Đáng giận hơn là, Vương Viễn còn lâu lâu lại nã một phát pháo khiến tinh thần người Mông Cổ hoảng hốt không nhẹ, nghe phải tiếng trống quân cũng chỉ muốn nằm bò ra đất tìm kiếm sự an toàn.

Ba ngày trôi qua, lính Mông Cổ ban ngày công thành, ban đêm bị Vương Viễn hành hạ, ai nấy đều bị chơi đùa đến nghẹn một bụng tức nhưng không thể phát hỏa, vành mắt đen sì như gấu trúc, đầu gật gù lên xuống, tinh thần tụt dốc không phanh.

Ngày thứ tư, lính Mông Cổ công thành như thường lệ, thế công càng ngày càng loạn, thậm chí lính phòng thủ Tương Dương cứng đối cứng với bọn họ còn chiếm được chút thượng phong.

Thấy tình cảnh này, Chu Nguyên Chương cười nói: “Đến lúc rồi, tối nay chúng ta đánh úp doanh trại địch!”

“Ngày nào mà chúng ta chả đánh úp trại bọn chúng?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Lần này là đánh thật! Không phải chơi đùa nữa! Tấn công toàn diện ngươi hiểu không?” Chu Nguyên Chương đính chính lại.

Đêm ngày thứ tư, Vương Viễn dẫn theo Chu Nguyên Chương, Cao Thăng Thái, Vi Tiểu Bảo và các tướng sĩ đồng loạt xông vào doanh trại địch.

“Không xong rồi! Liên quân lại tới đánh úp!”

Mông Kha đang ngồi trong doanh trướng thì thấy thám tử phi ngựa đến báo tin.

“Cứ kệ cho bọn chúng đánh lén! Dù sao cũng chỉ là một đám hèn hạ!” Mông Kha bất đắc dĩ khoát tay nói: “Khỏi cần để ý đến chúng, đã mấy ngày nay ta không ngủ được rồi!”

Liên quân quấy rầy mấy ngày liên tục, không chỉ có Mông Kha mà những tướng sĩ Mông Cổ khác cũng đều mệt mỏi. Mông Kha biết đám liên quân kia chẳng có tí bản lĩnh nào, rặt một lũ hèn hạ nên lười để ý, cho dù nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài doanh trại cũng lười đứng dậy đón địch.

Dù sao cũng chẳng đuổi kịp, tội gì phải khiến mình phiền lòng, chẳng bằng ngủ một giấc cho ngon.

Nhưng mà đúng vào lúc đó, đội thám báo Đại Lý đã tiếp cận đại bản doanh quân Mông Cổ. Vương Viễn phát cho quân thám báo toàn bộ đuốc mình vơ vét được trong tiệm tạp hóa, lần này mọi người không tùy tiện ném đuốc rồi bỏ chạy nữa mà đồng loạt ném thẳng mục tiêu là doanh trại địch.

Hiện tại tướng sĩ Mông Cổ vẫn đang ôm may mắn được ngủ một giấc, hoàn toàn không ý thức được đối thủ đã xông tới nhà thật.

Quân trướng của người Mông Cổ dễ bắt lửa, một đống đuốc ném tới, cả doanh trại địch thi nhau sáng bừng lên.

“Phần phật!”

Thế là doanh trại quân Mông Cổ được vinh dự là nơi sáng nhất đêm nay.

Gió núi thổi đến khiến mồi lửa càng thêm đáng sợ, lửa mượn thế bùng lên cao, càng lan càng rộng.

Bởi vì đề phòng sơ suất, thời điểm lính Mông Cổ phản ứng lại thì lửa đã cháy lớn, muốn cứu cũng chẳng kịp nữa rồi.

Bên ngoài đại bản doanh Mông Cổ, Vương Viễn nhìn đám lửa cháy sáng hừng hực mà hưng phấn không thôi, cảnh tượng phóng hỏa quả nhiên là hoành tráng nhất.

“Không xong rồi! Đại bản doanh đang bốc cháy!”

“Nguy to! Lương thảo dự trữ bị cháy rồi!”

“Tình huống gì thế?” Mông Kha kinh hoàng hỏi.

Lúc này một thám tử báo lại: “Báo, bên ngoài đại bản doanh có một đám liên quân lớn đang tụ tập!”

Đánh giặc chính là so tinh thần.

Lính Mông Cổ không sợ chết, lúc đầu bọn họ vô địch thiên hạ, nhưng sau mấy ngày ăn ngủ không yên, tinh thần tướng lĩnh và binh sĩ đều sụt giảm, giờ doanh trại lại bị đốt, sức chiến đấu của bọn họ mất sạch. Lính Mông Cổ trong doanh trại bị tiếng đại bác và lửa nóng dọa sợ nhớn nhác chạy khắp nơi như ruồi không đầu, cứ đấu đá lung tung, rất nhiều kẻ may mắn không bị lửa thiêu lại chết ngay dưới tay đồng đội của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận