Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1362: Mệnh của Hư Trúc, trời đã định trước

[Hiệu ứng đặc biệt của Bắc Minh Thần Công tầng mười tên là [Kiệt Trạch Nhi Ngư]: Chiêu thức bị động, khi toàn bộ nội công của người chơi mất sạch sẽ mở hình thức [Tán Công], trong trạng thái Tán Công, huyệt đạo toàn thân sẽ tự động mở, tỷ lệ chuyển hóa nội lực tăng lên một trăm phần trăm trong ba mươi giây, toàn bộ công kích nhận được sẽ chuyển hóa thành nội lực bổ sung vào đan điền khô cạn.]

Võ học của phái Tiêu Dao, cho dù là vào thời điểm nào cũng đều mang đến cho người một loại cảm giác nên được phong kín, không chỉ [Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công], mà Bắc Minh Thần Công này cũng như thế, cách sử dụng của bản võ học này về mặt nội lực quả thực là xấu xa tới cực điểm.

Dùng một câu để hình dung: “Đừng nói với ta nội lực gì đó không đủ, không có nội lực thì cướp nội lực của người khác, không cướp được nội lực của người khác, thì chuyển hóa đòn tấn công của người khác thành nội lực của mình.”

“Nội lực” trong trò chơi, tuyệt đối là một mục thuộc tính quan trọng nhất, cho dù là tấn công, phòng thủ, trị liệu, hay khinh công, đều không thể thiếu nội công, có Bắc Minh Thần Công này tương đương với sở hữu nội lực vô hạn, một công pháp mất trí như thế, còn BUG hơn bất cứ một môn võ học nào.

Bản thân [Kiệt Trạch Nhi Ngư] vô cùng BUG cũng thôi đi, lúc này lại còn rơi vào trong tay Vương Viễn, khiến trình độ BUG lại tăng lên một cấp bậc.

Sau khi sử dụng xong [Phật Pháp Vô Biên], Vương Viễn sẽ có trạng thái Tán Công trong ba mươi giây, công lực biến mất sạch, bất cứ người tới cũng có thể đánh chết hắn, mà hiệu ứng đặc biệt của [Kiệt Trạch Nhi Ngư] cũng là ba mươi giây, vừa vặn bù đắp di chứng hậu tán công mà [Phật Pháp Vô Biên] mang lại cho Vương Viễn một cách hoàn hảo, thậm chí còn có thể chạy liên tục…

Mang đến cho [Phật Pháp Vô Biên] của hắn tính liên tục, một chiêu này có bao nhiêu BUG, hiển nhiên nghĩ cũng biết.

Xem ra cảnh giới cao nhất của võ học, chính là vạn vật quy về làm một, phật đạo song tu…

Rất nhanh, Thiên Sơn Đồng Lão đã dạy xong Sinh Tử phù cho Điều Tử, cuối cùng chỉ vào Hư Trúc và nói: “Ngươi đã sở hữu nhẫn Thất Bảo của phái Tiêu Dao chúng ta, lại có tu vi cả đời của ta và sư đệ, từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân đời kế tiếp của Linh Tựu cung phái Thiên Sơn.”

“Không được không được, tiểu tăng chính là đệ tử Thiếu Lâm, sao có thể làm chủ nhân của phái Thiên Sơn các ngươi được?” Hư Trúc vội vàng xua tay từ chối.

Vương Viễn chỉ hận không thể dùng một cước đá chết hắn ta, chuyện tốt như vậy mà hắn ta còn từ chối, thật đúng là khiến người cạn lời.

“Hừ hừ ha ha ha ha!”

Thiên Sơn Đồng Lão cười một tiếng kỳ quái, nói: “Có phải ngươi muốn nói, tuy ngươi đã uống rượu, ăn thịt, ngủ với đàn bà, nhưng ngươi vẫn là một hòa thượng tốt hay không?”

“Tiểu tăng, tiểu tăng…” Hư Trúc đỏ mặt tai hồng, xấu hổ đến cực điểm.

“Hừ hừ!” Thiên Sơn Đồng Lão nói: “Nếu ngươi làm chủ nhân của phái Thiên Sơn này, thì có thể gặp lại mộng cô đó của ngươi, nếu ngươi không làm, vậy cả đời này ngươi đừng hòng gặp được mộng cô đó…”

“Ta… ta…” Mặt của Hư Trúc càng đỏ hơn.

“Mộng cô?” Trên đầu Vương Viễn nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng.

“Một “cung nữ” mà thôi.” Phi Vân Đạp Tuyết giải thích: “Sáng nay ta và Điều Tử còn quấn cô ta vào trong chăn rồi đưa về nữa đó.”

“Chậc chậc chậc, tên thật quê mùa!” Vương Viễn bĩu môi.

“Còn có cái quê mùa hơn nữa cơ.” Phi Vân Đạp Tuyết nói.

“Nói nghe xem!” Vương Viễn hơi có hứng thú.

“Mộng lang!”

Vương Viễn: “…”

Đầu của Hư Trúc suýt chút nữa thì chui vào đũng quần.

Vương Viễn sáp lại gần, nói: “Kêu ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, ngươi có thể làm chưởng môn của phái Thiên Sơn, cha ngươi cũng cảm thấy vui vẻ…”

Hai cha con này một người chấp chưởng đại phái số một thiên hạ, một người chấp chưởng môn phái mạnh nhất võ lâm, thiệt tình, con mẹ nó trước đây tên nào nói hòa thượng Thiếu Lâm không thể làm chưởng môn phái Thiên Sơn ấy nhỉ?

“Cha ta?”

Hư Trúc bối rối: “Ở đâu cơ?”

“Ta là cha ngươi này!” Vương Viễn tức giận đáp: “Ngươi có muốn tìm mộng cô nữa không đây?”

“Ta… được rồi!” Hư Trúc bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Thiên Sơn Đồng Lão chỉ vào Lý Thu Thủy và nói: “Các ngươi đỡ ta qua đó… ta vả ả tiện nhân đó đã đấu cả đời, sau khi chết cũng không thể để ả được hời, ta phải cùng ả đi gặp sư đệ, kiếp sau còn phải đấu tiếp…”

Đây chính là sự sâu lắng điển hình trong tình yêu!

Vương Viễn ôm Thiên Sơn Đồng Lão, Hư Trúc đi theo phía sau, hai người đi đến bên cạnh thi thể của Lý Thu Thủy, rồi đặt Thiên Sơn Đồng Lão ở bên cạnh cô ta.

“A di đà phật!” Hư Trúc ở bên cạnh cảm khái: “Cả đời này, hai người các ngươi đã đánh đến ta sống ngươi chết, hy vọng kiếp sau các ngươi có thể làm chị em tốt.”

“Hừ hừ.”

Thiên Sơn Đồng Lão hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Thu Thủy và nói: “Tiểu tiện nhân…”

Thế nhưng Thiên Sơn Đồng Lão còn chưa nói xong, đột nhiên thi thể của Lý Thu Thủy mở trừng mắt.

“Đệt má! Ngươi vẫn còn sống sao?”

Vương Viễn thấy thế thì cực kỳ sợ hãi, vừa định di chuyển Thiên Sơn Đồng Lão đi, nhưng cũng đã không kịp nữa rồi, Lý Thu Thủy trở mình, vỗ một chưởng vào ngực của Đồng Lão.

“Quy Tức Công…”

Toàn bộ võ công của Đồng Lão đã chuyển hết cho Hư Trúc, lúc này võ công mất sạch, làm sao đỡ được một chưởng của cao thủ tuyệt đỉnh, một câu còn chưa nói xong đã bỏ mạng ngay tại trận.

Cao thủ tuyệt đỉnh suy cho cùng cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, có tuyệt kỹ bảo vệ mạng át chủ bài của mình, Lý Thu Thủy tự biết không ngăn được chưởng lực hung hãn của Vương Viễn, nên vào thời khắc mấu chốt đã sử dụng Quy Tức Công, giả chết giữ lại một hơi thở.

Sau khi đánh chết Đồng Lão, Lý Thu Thủy phun ra một ngụm máu, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Lúc này, Vương Viễn đột nhiên nghĩ ra, vừa rồi “đánh chết” một cao thủ đỉnh cấp như Lý Thu Thủy này, nhưng lại không có bất cứ phần thưởng gì… hắn còn cho rằng nguyên nhân nằm ở nhiệm vụ, cho nên mới không có phần thưởng, nhưng hóa ra là vì Lý Thu Thủy hoàn toàn chưa chết.

“Sư thúc, ngươi còn sống…” Sắc mặt của Hư Trúc rất phức tạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận