Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1464: Tiêu Phong tới

“A...”

Trang Tụ Hiền nghe vậy, quả nhiên trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ.

Chúng trưởng lão Cái Bang cũng mặt đỏ tai hồng, không chỗ để trốn.

Trang Tụ Hiền là bang chủ Cái Bang, tuyệt học trấn phái của Cái Bang là Đả Cẩu Bổng và Hàng Long Thập Bát Chưởng, hắn lại một chiêu cũng không biết, lúc này còn nhận giặc làm cha, gia nhập tà phái, danh tiếng trăm năm của Cái Bang coi như đã bị hủy trong tay Trang Tụ Hiền.

Thanh danh của Cái Bang chỉ có mấy vị trưởng lão Cái Bang quan tâm, Trang Tụ Hiền tất nhiên là không thèm để bụng, nhưng việc hắn xấu mặt trước mặt mọi người lại là thật... Hễ là người có chút tự tôn, lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Mẹ nó!”

Nhưng đúng vào lúc này, đệ tử phái Tinh Túc lại lớn tiếng hét lên: “Võ công của Cái Bang thì có gì lợi hại chứ? Cái gì mà Đả Miêu Bổng, Hàng Xà Thập Bát Chưởng có thể so với võ công phái Tinh Túc chúng ta hả? Lão tiên vừa ra tay là thiên hạ phải khuất phục! Mặc kệ ngươi là Thiếu Lâm hay Cái Bang, tất cả đều sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Không sai, thần công phái Tinh Túc mạnh hơn Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang nhiều, tại sao mạnh không dùng mà lại đi dùng yếu?”

“Trang sư huynh, không việc gì phải sợ! Ngươi phải dùng thần công mà ân sư - Tinh Túc lão tiên truyền dạy cho ngươi, đi giết lão hòa thượng kia!”

“Thần công Tinh Túc, đệ nhất thiên hạ, bách chiến bách thắng, không gì địch nổi. Hàng long xú chưởng, thứ đồ bỏ đi không đáng một đồng!”

Không thể không nói, mấy tên nhãi phái Tinh Túc này lúc nào cũng có thể làm ra mấy trò khiến cho người ta dở khóc dở cười, nghe xong lời Huyền Từ nói, bọn chúng bắt đầu hạ thấp Cái Bang.

Cái Bang cũng rất chuyên nghiệp trong việc mắng chửi người khác, top 2 giới hip-hop Trung Nguyên đã sẵn sàng bước vào trận battle rap.

Vương Viễn thấy vậy thì lại một lần nữa bị thuyết phục!

Xem ra mấy chuyện này đã nằm trong dự liệu của Huyền Từ, quả nhiên nâng một bên dẫm một bên mới là phương pháp ly gián tốt nhất.

Nếu phái Tinh Túc đánh nhau với Cái Bang, hai bên lưỡng bại câu thương đúng là không còn gì tốt hơn...

Chẳng qua nhìn tình hình hiện tại, tỷ lệ thắng của Cái Bang cũng không cao... Dù sao người mạnh nhất Cái Bang là Trang Tụ Hiền đã gia nhập phái Tinh Túc, những người còn lại quả thật không phải là đối thủ của Đinh Xuân Thu.

“Ai nói võ công phái Tinh Túc mạnh hơn Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang?” Mắt thấy hai bên chuẩn bị lao vào đánh nhau, đột nhiên phía bên dưới chân núi truyền tới một giọng nói vô cùng mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, ai nấy đều sững sờ đến mức im lặng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Vương Viễn cũng sửng sốt không thôi, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Má nó, sợ cái gì tới cái đó, tên này không làm hoàng đế ở Đại Liêu đi, tới núi Thiếu Thất làm gì không biết!!!”

Chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác - chính là Tiêu Phong.

Nói thật thì, đại hội võ lâm của Thiếu Lâm tự, Vương Viễn cũng không hề quan tân ai sẽ lên làm Minh chủ võ lâm, cũng chỉ là một hư danh mà thôi, không ăn được cũng không mặc được, điều mà hắn để ý nhất chính là Huyền Từ có thể sống hay không.

Dựa vào võ công hiện giờ của Vương Viễn, người có tu vi mạnh hơn hắn ở trong thiên hạ có rất nhiều, nhưng để thắng hắn một cách dễ dàng thì lại chẳng có bao nhiêu, muốn bảo vệ Huyền Từ thì cũng không phải một việc quá khó.

Cho dù là đối mặt với Cưu Ma Trí hay đối mặt với Trang Tụ Hiền, Vương Viễn cũng không cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng lúc này nghe thấy giọng nói của Tiêu Phong, hắn lại cảm thấy chuyện này không hề dễ dàng một chút nào.

Đầu tiên, Huyền Từ là sư phụ, Tiêu Phong là sư huynh... Đều là những người từng vào sinh ra tử.

Tiếp đó, Huyền Từ giết cả nhà Tiêu Phong, là người đuối lý trước, Tiêu Phong tới báo thù, cho dù như thế nào Vương Viễn cũng không thể đứng về phe Huyền Từ.

Cuối cùng, võ công của Tiêu Phong thật sự rất lợi hại, kể cả Vương Viễn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, các tuyệt học gần như đã đại thành, nhưng khi đối mặt vớiTiêu Phong, Vương Viễn vẫn không có một chút phần thắng nào.

Chính vì nguyên nhân đấy, nên điều khiến Vương Viễn sợ nhất chính là Tiêu Phong tới tìm Huyền Từ để báo thù, vốn tưởng rằng đánh lui Cưu Ma Trí và Trang Tụ Hiền, việc này sẽ trôi qua, ai ngờ điều gì nên tới vẫn phải tới.

Chỉ nghe thấy tiếng chân như tiếng sấm, hơn mười con ngựa phi lên núi, tuy người tới không nhiều nhưng khí thế vô cùng hào hùng – chẳng khác nào thiên quân vạn mã. Thập bát kỵ đằng trước phi tới nơi, bọn họ kéo ngựa qua hai bên, sau đó có một con ngựa phi ra từ giữa. Người ngồi trên lưng ngựa mặc áo khoác mỏng màu đen, cường tráng khôi ngô, ánh mắt như điện, đúng là đương kim hoàng đế của Liêu Quốc - Tiêu Phong!

“Kiều bang chủ, Kiều bang chủ!”

Đúng lúc này, mấy trăm vị đệ tử Cái Bang lập tức chạy tới trước ngựa của người nọ, khom người bái kiến.

Nhìn thấy huynh đệ ngày xưa vẫn còn nhớ những ân tình năm đó, Tiêu Phong mắt hổ rưng rưng nói: “Tiêu Phong là người Khiết Đan đã bị trục xuất khỏi bang, không có liên quan gì đến Cái Bang cả. Vì sao các vị vẫn xưng hô như trước vậy? Các vị huynh đệ, tất cả đều mạnh khỏe chứ?”

Tiêu Phong tự xưng là người Khiết Đan, hiển nhiên không thể tiếp tục gọi là bang chủ, chúng đệ tử Cái Bang không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ phải nói: “Ngài... Ngài vẫn khỏe chứ! Sau lần chia tay lúc ấy, không ngày nào là không nhớ...”

Tiêu Phong có thể gầy dựng Cái Bang trở thành bang phái đệ nhất thiên hạ, sánh ngang với Thiếu Lâm tự trong vòng mấy năm, nhân cách và mị lực tất nhiên là không cần nhiều lời, không ngoa khi nói Tiêu Phong chính là người lãnh đạo có tài trí mưu lược kiệt xuất nhất của Cái Bang.

Y bị đuổi đi lâu như vậy rồi mà vẫn được đệ tử Cái Bang yêu quý, việc này thật sự rất ít người làm được.

“Sư huynh! Đã lâu không gặp!”

Vương Viễn cũng lên tiếng chào hỏi Tiêu Phong.

“Chào huynh đệ!”

Tiêu Phong ôm quyền với Vương Viễn.

Người quân tử kết giao đạm nhạt như nước, tình cảm giữa hai người tất nhiên là không cần nhiều lời.

Sau khi chào hỏi mọi người xong, Tiêu Phong quay đầu nhìn Trang Tụ Hiền, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận