Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 750: Bỏ quyền

“Như vậy mà cũng đỡ được hả?”

Ba thanh kiếm đều bị Tống Dương ngăn lại, Bạch Hạc Lưỡng Sí ngạc nhiên hít vào một hơi, cả ba thanh kiếm đều không làm gì được cô nàng này.

Dưới tình huống như vậy, Bạch Hạc Lưỡng Sí sẽ không giấu tay nghề nữa, chỉ thấy mắt hắn ta nheo lại, cổ tay chuyển động.

“Soạt!” một tiếng.

Bạch Hạc Lưỡng Sí rút ra một thanh kiếm nằm trong chuôi kiếm.

“Giữa!”

Hắn ta vận khí đan điền, thúc giục nội lực đến cực hạn, đồng thời hét lớn một tiếng, trường kiếm hóa thành một đạo kiếm quang, phóng thẳng vào cổ họng Tống Dương.

Thân thủ của Tống Dương dù mạnh đến đâu cũng có cực hạn!

Dẫu sao trong trò chơi có hạn chế thuộc tính, không phải cứ phản ứng nhanh là cơ thể theo kịp được.

Lần đỡ liên tiếp ba thanh kiếm trước đã là cực hạn của Tống Dương.

Kiếm thứ tư này cô nàng hiển nhiên có lòng mà không đủ sức.

Huống chi kiếm cuối cùng này Bạch Hạc Lưỡng Sí còn dùng toàn bộ công lực.

Lúc nhìn thấy kiếm quang, trường kiếm đã lao tới trước cổ họng Tống Dương, cô nàng muốn né tránh đã không thể nữa, chỉ đành dùng hết chút sức lực cuối cùng chỉ ngón trỏ về phía đối thủ, sử dụng một chiêu [Độc Bộ Thiên Hạ].

“Phập!”

Kiếm quang xuyên qua cổ họng Tống Dương.

-5247

Thanh máu của cô nàng trực tiếp cạn thấy đáy.

Sau khi người chơi chết, công kích được phán định là vô hiệu.

Tống Dương chết rồi, chỉ lực mà cô nàng bắn về phía Bạch Hạc Lưỡng Sí cũng tiêu tán giữa không trung, mà chỉ kình lúc này chỉ cách cổ họng hắn ta chưa tới 3cm.

Bạch Hạc Lưỡng Sí thắng hiểm!

“Bốp bốp bốp!”

Thắng bại đã phân, nhưng khán giả còn chưa thỏa mãn, vẫn đắm chìm trong trận đấu đơn vô cùng đặc sắc này, khán đài yên tĩnh chừng mười giây, sau đó đột nhiên nổ ra tiếng vô tay rào rào như sấm.

Mặc dù Tống Dương bại trước Bạch Hạc Lưỡng Sí, nhưng đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng mọi người.

“Kiêu ngạo! Trâu bò! Cô nàng này rốt cuộc là người phương nào?”

“Có thể đấu với Bạch Hạc Lưỡng Sí, người này trở thành đệ nhị thiên hạ cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

“Vậy thôi hả? Bạch Hạc Lưỡng Sí chẳng qua là thắng ở công pháp tu vi, nếu so thân thủ, cô nàng kia vẫn hơn chút đấy!” Trong đám người xem cho tới tận giờ cũng không thiếu những cao thủ có con mắt rất tinh tường.

“Tiêu Dao, ngươi quen cô nàng kia à?”

Phía Bên Bờ Bến Hải, Biển Trời Một Màu cũng phải chấn động trước thân thủ mạnh mẽ của Tống Dương, ôm một bụng ý xấu hỏi Lý Tiêu Dao.

“Có quen, cô ấy là con gái của em vợ ta!”

Lý Tiêu Dao đáp thật.

“Con gái của em vợ hả? Kéo cô nàng sang bên đội chúng ta đi!” Biển Trời Một Màu lộ ra vẻ mặt xấu xa.

“E là không được…”

Lý Tiêu Dao gãi đầu tỏ vẻ khổ sở: “Cô nàng không phải kiểu người ai nói gì cũng nghe răm rắp, huống chi người ta đã có chiến đội, lôi kéo sang không tốt lắm đâu…”

Kế đó, Lý Tiêu Dao không quên đưa mắt nhìn Vương Viễn đang đứng trong sân tranh tài.

“Mầm non tốt như vậy mà nằm trong tay bọn Một Đám Ô Hợp chẳng phải lãng phí lắm sao!” Biển Trời Một Màu kích động nói: “Tới chiến đội của chúng ta, tiền lương có thể thương lượng.”

“Ha ha!”

Lý Tiêu Dao cười nói: “Cô ấy không thiếu tiền.”

Nói đến đây, Lý Tiêu Dao luôn nở nụ cười ấm áp đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Còn nữa lão đại, ngươi đừng xem thường nhóm Một Đám Ô Hợp!”

“Một đám ô hợp mà thôi! Chẳng qua có chút tài mọn, chúng ta lại không phải Vạn Thánh Vô Cương sẽ mắc lừa lần thứ hai!”

Đối với lời nói của Lý Tiêu Dao, Biển Trời Một Màu khá coi thường.

Họ Lý hiển nhiên không phải người thích tranh luận với người khác, hắn ta chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời lại.

Bạch Hạc Lưỡng Sí thắng liền hai trận, bên Một Đám Ô Hợp chỉ còn lại một người cuối cùng, mà Vạn Thánh Vô Cương còn đến hai người bao gồm cả hắn ta.

“Người cuối cùng ra trận của Một Đám Ô Hợp sẽ là ai đây?”

Khán giả rất chờ mong người ra sân cuối cùng của Một Đám Ô Hợp?”

Nói thật, Một Đám Ô Hợp với tư cách là người chơi phổ thông, có thể đấu hai trận liên tục với đội mạnh trong lời đồn mà không để mất quá nhiều điểm, tính ra cũng không quá yếu.

Hơn nữa đám người kia thủ đoạn vô biên, mặc dù xét về phương diện tu vi thì không so được với cao thủ chuyên nghiệp, nhưng bọn họ luôn có thể thắng một cách bất ngờ, dùng đủ loại tư thế không tưởng khiến cao thủ chuyên nghiệp trở tay không kịp.

Mọi người vô cùng muốn nhìn xem đám người kia còn có kỹ năng đặc biệt nào chưa lôi ra không.

“Mong trời phù hộ, Vô Lượng Thiên Tôn, A men! Ván tới làm ơn chọn trúng người đánh được!”

Mario chắp hai tay, bắt đầu lẩm bẩm như con ruồi vo ve qua lại.

“Rốt cuộc thì ngươi lạy ai?” Bôi Mạc Đình ký quái hỏi.

“Đừng để ý là lạy ai, thể nào cũng có một bên linh nghiệm!” Lời của Mario luôn triết lý như vậy đấy, khiến Bôi Mạc Đình không phản bác được, lười để ý đến tên ngu ngốc kia.

Ngay vào lúc đó, người thứ năm ra sân của Một Đám Ô Hợp đã được truyền tống lên đài.

Ánh sáng tản đi, một bóng người cao lớn khôi ngô xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, trên mặt hắn lộ ra vẻ cười xấu xa, vừa cao vừa mập, thêm một quả đầu trọc lốc, khiến người nhìn thấy nhịn không được chỉ muốn tẩn cho một phát.

“Lão Ngưu!!!”

Mario thấy người trên đài thì đắc ý nói với Bôi Mạc Đình: “Xem đi, ta đã bảo kiểu gì cũng có một bên linh nghiệm mà.”

“Làm vậy cũng được hả?” Đứa ngốc Bôi Mạc Đình bị dọa đến sửng sốt.

“Là hắn…”

Khán giả nhìn thấy người ra sân cuối cùng là Vương Viễn thì vẻ mặt hết sức phức tạp.

Trận tranh tài đầu tiên tất cả mọi người đều theo dõi, cũng được tận mắt chứng kiến kỹ năng độc nhất của Vương Viễn. Hòa thượng này lục căn không tinh, nuốt sống mật rắn độc, giờ nhớ lại bọn họ vẫn còn hơi buồn nôn đây này.

Bạch Hạc Lưỡng Sí không dùng độc trùng, chẳng lẽ hòa thượng này định trình diễn một màn nuốt sống bảo kiếm? Chút ảo thuật kiểu này trên giang hồ cũng không hiếm lạ.

“Ờ… Ta nhận thua!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí đưa mắt nhìn Vương Viễn phía đối diện, sau một hồi trầm ngâm thì thuận tay bấm nút đầu hàng.

“???”

“!!!”

Khán giả thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí bỏ quyền thi đấu thì hơi sửng sốt, trong lòng tràn ngập thắc mắc.

Bạch Hạc Lưỡng Sí mới phô bày thực lực, ai nấy đều thấy, một cao thủ võ lâm hiếm có như vậy sao lại chọn đầu hàng? Rốt cuộc hắn ta đang nghĩ gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận