Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 240: Cáp Mô Công kinh khủng

Vương Viễn còn chưa dứt lời thì Âu Dương Khắc đột nhiên nhảy lên, vỗ một chưởng về phía Vương Viễn.

Lúc này, Lê Sinh ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Không tốt! Đây là Cáp Mô Công của Bạch Đà Sơn ở Tây Vực!"

Lúc này Vương Viễn vẫn còn đang thắc mắc tại sao Âu Dương Khắc gục xuống, ai ngờ Âu Dương Khắc đột nhiên bật dậy tấn công, khi hắn nghe được lời của Lê Sinh thì đã muộn, chưởng của Âu Dương Khắc đã bay tới trước ngực Vương Viễn.

Vương Viễn không hề gấp gáp, lại vận chân khí một lần nữa, che kín toàn thân.

Một tiếng "Ầm!" thật lớn vang lên, Âu Dương Khắc đánh trúng ngực Vương Viễn.

Ngay tại thời điểm đòn tấn công của Âu Dương Khắc trúng bản thân, Vương Viễn bỗng cảm thấy một luồng lực lớn truyền tới từ ngực. Hắn giật mình, thầm nói một tiếng: "Không ổn rồi!"

"Rầm!"

Sau một chưởng của Âu Dương Khắc, thanh nội lực của Vương Viễn tụt thẳng xuống đáy, cơ thể bị đánh bay lên tường, xuyên thẳng qua bức tường, thanh máu trên đầu hắn cũng bị rút mất một phần năm.

Vương Viễn rơi xuống đất, lộn một vòng về phía sau, đứng dậy, lại liên tục lui về sau mấy bước, lúc này mới có thể triệt tiêu hết lực của Âu Dương Khắc. Khó khăn lắm mới có thể ổn định thân hình, Vương Viễn kinh ngạc nói: "Con mẹ nó! Tên cháu trai này tại sao đột nhiên mạnh như vậy?"

Sau vài đòn vừa nãy, Vương Viễn đã phạm vào một sai lầm rất thông thường.

Từ sau khi tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vương Viễn rất tự tin vào khả năng phòng ngự của mình, bởi vì bình thường khi đối mặt với BOSS ngang cấp hoặc thậm chí cao cấp hơn hắn cũng không hề rơi vào thế bất lợi. Lâu ngày, trong tiềm thức của Vương Viễn luôn cho rằng BOSS có cấp độ ngang với mình không thể xuyên phá được phòng ngự của bản thân, huống chi bây giờ hắn còn học được tuyệt học Dịch Cân Kinh.

Nào ngờ, BOSS cũng chia làm nhiều loại, những con BOSS Vương Viễn gặp được trước đó đều chỉ có cấp độ dưới năm mươi, không những cảnh giới thấp, võ học cũng chỉ thuộc loại cấp thấp hoặc trung cấp, cho dù là võ học đặc thù cũng đều không phải võ học có tính tấn công. Như vậy cho dù BOSS có thuộc tính cộng thêm thì chúng cũng sẽ không làm gì được Vương Viễn. Dẫu sao hắn cũng là người có tuyệt học, tương đương với cầm vũ khí nóng chiến đấu với vũ khí lạnh, trong tình huống cảnh giới tu vi ngang nhau thì hắn chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.

Thế nhưng khi BOSS đạt cấp năm mươi, đến trình độ Giang Hồ Hào Khách thì tu vi của chúng bắt đầu đạt tới nấc thang mới. Võ học đạt đến trung cấp, cao cấp, võ học đặc thù cũng mang đậm tính tấn công.

Âu Dương Khắc chính là một ví dụ, tiểu tử này xuất thân từ môn phái lớn, võ học toàn là cao cấp, công pháp đặc thù Cáp Mô Công còn đạt tới cấp tuyệt học.

Tuyệt học và Thần Công Cái Thế không khác mấy, trừ một chút thuộc tính cộng thêm chênh lệch thì có thể coi chúng là võ học đồng cấp.

Âu Dương Khắc là BOSS, có thuộc tính cộng thêm, hơn nữa tu vi võ học còn cao hơn Vương Viễn một ít, Cáp Mô Công lại là công pháp kiểu bùng nổ, người chơi cấp 35 dám lấy thân đỡ đòn của BOSS cấp 50 mà không chết, Vương Viễn đã được xếp vào hàng ngũ da thô thịt dày tầng thứ nhất rồi.

"Ngươi quả thực rất mạnh!"

Âu Dương Khắc thấy Vương Viễn không những không chết mà thanh máu trên đầu cũng chỉ tụt mất một phần năm, trong lòng vô cùng kinh hãi. Hắn ta vội vàng nằm xuống, lại bắt đầu tụ khí.

Không đợi Vương Viễn xông về phía trước, hai chân của Âu Dương Khắc đạp mạnh xuống đất, lại vung một chưởng về phía Vương Viễn.

Mới bị đánh một cái, tất nhiên Vương Viễn sẽ cẩn thận hơn, hơn nữa nội lực của hắn cũng đã bị rút sạch, không thể chống lại chiêu này.

Trong chớp mắt, Âu Dương Khắc đã vượt qua mấy thước, bay tới trước mặt Vương Viễn.

Vương Viễn nheo mắt lại, chân khẽ xoay một cái, thi triển Bộ Đạp Thiên Tuyền.

Chỉ thấy Vương Viễn nghiêng người, một chưởng của Âu Dương Khắc lướt qua người hắn.

“Ầm!”

Âu Dương Khắc đánh hụt một chưởng, mang theo lực đạo của Vương Viễn nằm úp sấp trên vách tường. Vách tường kiên cố bị một chưởng đánh thủng, dưới sự xao động của chân khí, bàn ghế bên cạnh tường cũng bị chấn động đến vỡ nát.

Căn nhà này cũng thật xui xẻo, vốn có ba gian, nhưng lúc này hiển nhiên đã bị đánh thông thành một gian.

Kỹ thuật phá hoại của Âu Dương Khắc không hề yếu hơn chó Husky.

Một kích đánh vào khoảng không, Âu Dương Khắc lộn người giữa không trung, lại nằm lên mặt đất để tập trung khí, mà Vương Viễn thì lại mỉm cười, hiển nhiên đã nhìn ra sơ hở của Cáp Mô Công.

Đầu tiên, Cáp Mô Công này cần tập trung khí, dùng thuật ngữ mạng để nói thì chính là thời gian hoàn thành dài!

Các kỹ năng có thời gian hoàn thành dài thường đòi hỏi năng lực phán đoán rất cao, bằng không tấn công có cao đến đâu cũng không dễ dàng đánh trúng người.

Người chơi bình thường sử dụng võ học không được thuận buồm xuôi gió, khả năng phản ứng cũng không tốt. Nếu gặp phải Cáp Mô Công này, cho dù biết rõ hai nhược điểm của nó vẫn khó mà ngăn cản được.

Nhưng trước mặt cao thủ võ học như Vương Viễn, thì Cáp Mô Công này của Âu Dương Khắc lại sơ hở đầy người.

Trong giây lát, Âu Dương Khắc đã tập trung khí xong xuôi, hắn ta “ộp” một tiếng, rồi bổ về phía Vương Viễn lần thứ ba.

Vẻ mặt của Vương Viễn lạnh lùng, nghiêng người một cái, lùi về sau nửa bước tránh thoát công kích của Âu Dương Khắc, cũng lúc đó duỗi tay vào trong ngực, móc thiền trượng ra.

“Ta cho ngươi ộp này!”

Hai tay Vương Viễn nắm một đầu thiền trượng, dùng sức từ dưới đất lên, lấy thắt lưng làm trục, hai cánh tay xoay tròn đánh mạnh một kích lên ót Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc không biết bay, giữa không trung vốn không có chỗ mượn lực, huống chi có vấn đề bất ngờ sẽ không kịp phòng bị. Sức lực của Vương Viễn rất lớn, lại thuận theo hướng tấn công của Âu Dương Khắc mà vung thiền trượng một cái.

Việc này tương đương với khi Vương Viễn chạy với tốc độ nhanh, bị người khác đẩy mạnh một cái vào sau lưng.

Một tiếng “ầm”, Âu Dương Khắc giữa không trung bị một thiền trượng của Vương Viễn đánh bay ra ngoài.

“Răng rắc…” Bàn ghế trên đất đều bị Âu Dương Khắc đâm đến tán loạn.

Âu Dương Khắc thảm thương lăn vài cái trên mặt đất, mới xem như ổn định thân hình.

Rồi hắn ta lại thuận thế nằm úp sấp trên đất, trong lúc hít thở lại tập trung khí một lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận