Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 357: Có tiền thì có mị lực

Ngoại trừ BOSS lớn Âu Dương Khắc, Triệu Vương Phủ còn có các BOSS Giang Hồ Hào Khách cấp cao, hơn nữa mỗi người đều kẻ mạnh ở cấp năm mươi.

Từ lúc phụ bản Triệu Vương Phủ bắt đầu mở cho đến nay, bang phái tới khám phá cảnh tượng này không hề ít, nhưng tất cả đều thất bại trở về.

Phải biết rằng ở giai đoạn hiện tại, tiêu chuẩn nhận người của các bang phái đều phải xuất thân từ cao thủ, người chơi xuất sư tối thiểu phải có võ học trung cấp, thực lực đó không chỉ mạnh hơn người chơi mới một cấp bậc thôi đâu. Người có thể tham gia khám phá phụ bản tất nhiên cũng là cao thủ trong cao thủ, nhưng dù là vậy thì bọn họ vẫn không thể làm gì BOSS trong Triệu Vương Phủ, bởi vậy có thể thấy được độ khó của phụ bản Triệu Vương Phủ này.

Phi Vân Đạp Tuyết bỏ ra một trăm lượng vàng để lôi kéo Vương Viễn đi giúp mình khai hoang, cái kiểu tính toán này đúng là rất hay.

“Thế nào? Ý của Phượng Vũ lão huynh là?” Thấy Vương Viễn không nói gì, Phi Vân Đạp Tuyết tiếp tục hỏi.

“Nếu như ta nói không muốn, ngươi có lấy lại một trăm lượng vàng này không?” Vương Viễn cười hỏi.

“Ách...”

Phi Vân Đạp Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, có chút lúng túng nói: “Đương nhiên là không.”

“Ha ha!”

Vương Viễn cười nói: “Nói đùa thôi, chỉ là đánh phụ bản thôi mà, cứ để ta.”

Thật ra Vương Viễn rất không thích hành vi này của Phi Vân Đạp Tuyết.

Ngươi muốn đánh phụ bản, trực tiếp công khai báo giá là được rồi, một mực muốn bán tình nghĩa trước, làm vậy sẽ khiến Vương Viễn cảm thấy có chút xu hướng ép buộc đạo đức.

Tuy rằng Phi Vân Đạp Tuyết tỏ rõ nếu như Vương Viễn không giúp đỡ cũng sẽ không lấy một trăm lượng vàng về, thế nhưng Vương Viễn lại cảm thấy rất ngại, người bình thường sao có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ.

Có thể Phi Vân Đạp Tuyết là người có tiền, tầng lớp phía trên sẽ thích nhắc về ân tình hơn, nhưng Vương Viễn thì lại thích sự thẳng thắn.

Đương nhiên, Vương Viễn đồng ý với Phi Vân Đạp Tuyết như vậy ắt hẳn hắn có ý nghĩ của riêng mình, dù sao lợi ích thu được từ việc khám phá phụ bản là vô cùng phong phú, huống chi Triệu Vương Phủ ở Yến Kinh, Yến Kinh lại là địa bàn của bang Thánh Long.

Với tư cách là một trong ba đại đương gia của bang Thánh Long, Phượng Vũ Cửu Thiên khiến Vương Viễn tiếng xấu đồn xa, đã có cơ hội, tất nhiên phải trả lại “mối thâm thù đại hận này”.



Rời khỏi hàng rèn, Phi Vân Đạp Tuyết mang theo Vương Viễn đi tới tiệm thuốc.

Ở tiệm thuốc, Vương Viễn may mắn được chứng kiến cảnh người chơi nhân dân tệ chơi trò chơi như thế nào.

Mọi người đều biết, vật phẩm cùng cấp bậc thì đồ vật bên trong cửa hàng hệ thống sẽ đắt hơn của người chơi gấp mấy lần, nhưng mà cái tên Phi Vân Đạp Tuyết này hoàn toàn không thèm nhìn giá cả, vung tay lên, trực tiếp đóng gói đan dược hiếm có mà cửa hàng hệ thống vừa quét ra.

Phương thức mua sắm phóng khoáng như vậy, Vương Viễn chưa từng nghe thấy.

Từ tiệm thuốc đi ra, Vương Viễn không nhịn được thở dài nói: “Ta phát hiện những NPC này rất khách sáo với ngươi.”

Đây cũng không phải là ảo giác của Vương Viễn, thái độ phục vụ của NPC bên trong cửa hàng công năng nổi danh là rất kém, giống như Đoạn Thiết Tâm nhìn Vương Viễn từ đầu tới đuôi đều là dáng vẻ lạnh như băng, tuy rằng người chơi không đến nỗi tức giận với NPC, nhưng thái độ như vậy khiến rất nhiều người đều cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng Phi Vân Đạp Tuyết thì không giống, những NPC lại rất cung kính với hắn, đặc biệt là Đoạn Thiết Tâm, nhìn cái dáng vẻ chân chó của ông ta, Vương Viễn rất muốn dùng một quyền đấm chết người nọ.

“Ha ha!”

Phi Vân Đạp Tuyết cười khẽ, vô liêm sỉ nói: “Mị lực của ta cũng tương đối cao.”

“Thật không vậy?” Vương Viễn liếc mắt nhìn Phi Vân Đạp Tuyết.

Mị lực của Tống Dương cũng không thấp, nhưng những NPC này nhìn thấy cô nàng cũng không có sự khác biệt gì, mị lực của Phi Vân Đạp Tuyết có thể cao hơn bao nhiêu chứ.

“Ha ha ha!” Phi Vân Đạp Tuyết bị Vương Viễn hỏi như vậy, nhất thời có chút đỏ mặt, lúng túng nói: Ta là hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm.”

“Là do ta lắm miệng!” Vương Viễn nhất thời phục sát đất, tự dưng mình lại đi hỏi mấy câu thừa thãi.

Nói thật thì thứ có thể ảnh hưởng tới sự cân bằng trong trò chơi, cũng chỉ có tiền.

Internet Long Đằng từng thông báo, vì để báo đáp người chơi đã ủng hộ, người chơi hội viên Tâm Duyệt cao cấp sẽ có bổ trợ đặc biệt ở thuộc tính mị lực, hội viên có cấp cao nhất là mười lăm ước chừng có thể được cộng thêm hai mươi điểm mị lực.

Không thể không nói, trò chơi này thiết kế tương đối chân thực, có tiền thì có mị lực, tiêu phí nhiều thì thái độ phục vụ tốt, đây là chân lý mãi mãi sẽ không thay đổi.

Tuy rằng giá trị mị lực ảnh hưởng không lớn đến tu vi thực lực của người chơi, có điều hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là một con số trên trời.

Dùng một số tiền lớn để mua hai mươi điểm không liên quan tới thuộc tính thực lực như vậy, sợ rằng cũng chỉ có đại gia như Phi Vân Đạp Tuyết mới làm được mà thôi.

Điều này cũng chứng minh Phi Vân Đạp Tuyết đúng là một kẻ nhiều tiền khó giải quyết.

Chọn mua xong xuôi, hai người trực tiếp dịch chuyển đến thành Yến Kinh, một lát sau đã đi tới cửa Triệu Vương Phủ.

Lúc này, ở cửa Triệu Vương Phủ đã có ba người đang đợi Phi Vân Đạp Tuyết.

Trong mấy người này Vương Viễn đã gặp qua hai người. Người chơi xách theo một thanh quan đao, mặc một bộ trang phục quan sai tên là Mặc Bạch, người chơi Đường Môn ở bên cạnh y vác một cây cung to tên là Trầm Mặc Quả Ngôn, bên cạnh hai người còn có một người mang theo dao găm, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, quả thật Vương Viễn không hề biết người này.

“Ông chủ!”

Thấy hai người Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đi tới, ba người vội vã ra chào đón.

“Ừ!”

Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu, sau đó chỉ vào Vương Viễn giới thiệu: “Đây chính là cao thủ công lược mà ta tìm đến, Phượng Vũ Cửu Thiên!”

“Phượng Vũ Cửu Thiên!!”

Người có tên cây có bóng, hiện tại ID Phượng Vũ Cửu Thiên này tương đối nổi danh ở trong trò chơi. Đám Mặc Bạch đều là cao thủ, cũng thường lên diễn đàn xem tin tức, tất nhiên cũng đã từng nghe nói đến đệ nhất cao thủ công lược nổi tiếng trong trò chơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận