Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1481: Sờ thi thể

“Ta cũng có biết đâu…”

Tiêu Phong nói với vẻ cạn lời: “Rốt cuộc là thứ gì?”

Tiêu Viễn Sơn đáp: “Chính là hạt châu treo trên cổ ngươi đó!”

“Cái này…” Tiêu Phong hiểu ra, cười bảo: “Sư đệ, thứ này cũng không ở trong tay ta.”

“Ngươi nói ta biết ở trong tay thằng khốn nạn nào hả? Ta sẽ đi cướp nó về ngay!” Vương Viễn nói với vẻ dữ tợn.

Bây giờ hắn quả thực có tự tin nói lời này.

“Ha ha ha!”

Tiêu Phong cười ha ha nhưng không đáp lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Viễn.

“Có ý gì thế?” Vương Viễn bị nhìn đến nổi da gà.

“Ngươi có nhớ khi ngươi giúp ta giải vây ở Nhạn Môn Quan, nên ta mới không bị công sai bắt đi không?” Tiêu Phong hỏi.

“Nhớ chứ, Điều Tử là huynh đệ của ta mà!” Vương Viễn đáp: “Cái này cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.”

“Vậy lẽ nào ngươi đã quên, ta đã tặng ngươi thứ gì sao?” Tiêu Phong lại hỏi.

“Ngươi tặng ta…”

Cả người Vương Viễn run rẩy, kinh ngạc đáp: “Lẽ nào, đó chính là Thần châu cấm sao?”

“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì chính là nó đó!” Nói đến đây, Tiêu Phong còn không quên cười bảo: “Thằng khốn nạn đó, có lẽ ngươi không cướp được đâu!”

Ba chữ thằng khốn nạn này, Tiêu Phong nhấn rất mạnh.

Người này còn rất thù dai, không phải chỉ là nhỏ hơn một hàng thôi sao, hà tất phải làm người giống như Nhạc Lão Tam.

“Cái đệt! Sơ suất quá!”

Vương Viễn giậm mạnh chân một cái, tâm trạng phải gọi là phức tạp.

Đây đều là chuyện gì đâu, hóa ra thứ mà mình vẫn luôn nhớ nhung lại nằm ngay trong tay mình… Hạt châu màu đen đó, lúc trước hắn không biết nó có tác dụng gì, nên tiện tay ném vào trong tiền trang Lạc Dương, hóa ra thứ đó cũng là một viên Thần châu.

“Cầu mà không được, không cầu lại được! Đây chính là số mệnh!” Tiêu Viễn Sơn vừa mới làm hòa thượng được nửa ngày, đã bắt đầu miệng đầy lời lừa lọc, Vương Viễn cũng đến phục luôn.

“Được rồi! Không có gì thì ta đi trước đây, có thời gian thì về nước Liêu uống rượu với ta!” Tiêu Phong hành lễ với mọi người, rồi rời khỏi Tàng Kinh các.

“Ngộ Si đồ nhi, ngươi còn có vấn đề gì nữa không?” Thần tăng quét rác cũng nói: “Nếu như không có, vậy ngươi về cùng với sư đệ của ngươi đi!”

“Có!”

Vương Viễn đáp: “Vừa rồi ngươi có nhắc tới Cưu Ma Trí dùng nội công Đạo gia thúc giục võ công Phật môn, sẽ vô cùng tai hại, ta cũng là song tu Phật Đạo, có phải cũng sẽ giống như Cưu Ma Trí hay không?”

Đối với lời nói của thần tăng quét rác, Vương Viễn vô cùng tin tưởng. Cưu Ma Trí đó chột dạ như vậy, chắc cũng bị nói trúng rồi. Nghe ý tứ của thần tăng quét rác, thì Phật Đạo không thể cùng tu luyện, bằng không sau khi đến một tầng nhất định, sẽ xuất hiện tai ương, tu vi càng cao mới càng rõ ràng. Bây giờ Vương Viễn cũng đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh rồi, chỉ sợ mình sẽ bước vào vết xe đổ của Cưu Ma Trí.

“Khà khà khà khà!”

Thần tăng quét rác vừa cười vừa đáp: “Đồ nhi, ngươi tu là nội công chính tông của hai nhà Phật, Đạo, tuy rằng có xung đột, nhưng lại được kỳ công thiên hạ Thái Huyền Kinh hóa giải. Bây giờ lại có sự huyền diệu của Kim Cương Kinh và Hoàng Đình Kinh hỗ trợ, hiển nhiên có thể thông hiểu cả hai phái Phật Đạo một cách hoàn mỹ rồi. Đại Luân Minh Vương chỉ thông hiểu Phật giáo Tây Tạng, mà không hiểu người Hán ta, ba môn nho, thích, đạo quy về làm một. Cưỡng chế dùng nội công Đạo gia để thúc giục kỹ xảo của Phật môn, lại cưỡng ép tu luyện Dịch Cân Kinh, hiển nhiên là trăm hại mà không có lấy một lợi rồi.”

“Hóa ra là vậy.”

Vương Viễn hiểu ra, nói: “Có lời này của sư phụ thì đồ nhi yên tâm rồi! Ngươi trở về trước đi! Tàng Kinh các loạn như vậy, ta giúp ngươi quét dọn!”

“Vất vả rồi!” Thần tăng quét rác gật đầu, dẫn Tiêu Viễn Sơn lướt qua rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng của hai người thần tăng quét rác biến mất, khóe miệng của Vương Viễn hơi nhếch lên, nhanh chóng chạy đến bên thi thể của Mộ Dung Bác, bắt đầu sờ mó.

Một cao thủ tuyệt đỉnh, và một cao thủ siêu hạng nhất, làm sao có thể lãng phí thi thể này được.

“Cái đù, rốt cuộc là phúc duyên của mình quá thấp, hay là Mộ Dung Bác quá nghèo đây?”

Sau khi sờ mó thi thể của Mộ Dung Bác một phen, Vương Viễn tức lệch mũi.

Tên cẩu tặc này khi còn sống đi đến đâu cũng tác oai tác quái, chết rồi cũng không cho người được sảng khoái, Vương Viễn sờ mó nửa ngày cũng chỉ mò ra được một quyển [Niêm Hoa Chỉ]… một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, võ học cao cấp, không có tác dụng.

“Đệt! Phi!” Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt lên người Mộ Dung Bác, rồi quay người đi tới bên cạnh Mộ Dung Phục.

Con ruồi có nhỏ đến đâu cũng là thịt, tuy rằng tu vi của Mộ Dung Phục không bằng Mộ Dung Bác, nhưng nói đến cùng cũng là cao thủ siêu hạng nhất, sao lại không mò ra được chút gì đó chứ.

Cho dù không mò được bí tịch công pháp hay trang bị gì đó, nhưng lột quần áo trên người y xuống bán như quần áo thời trang, cũng có thể bán được giá tốt, không thể không nói, Mộ Dung Phục có nhân phẩm bình thường, võ công bình thường, nhưng quần áo lại không tệ, rất biết ăn vận.

Nếu như bọn họ đã tới, Vương Viễn không thể trở về tay không được, mọi người phải nói lý lẽ chứ!

Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Dung Phục, sau khi sờ soạng một hồi, một dải lụa rơi vào trong tay hắn.

“Ớ? Bí tịch võ công cao cấp sao?”

Trong lòng hắn vui sướng, vội vàng mở ra, trong trò chơi cứ hễ là công pháp được chép trên vải vóc, đều sẽ không có cái nào tệ, trong ngực của Mộ Dung Phục có mảnh lụa này, rõ ràng là rất đắt tiền.

Nhưng một cái mở này không hề gì, Vương Viễn suýt chút nữa thì chửi người.

[Gia phả Mộ Dung gia]

Phân loại: Đạo cụ đặc biệt.

Giới thiệu: Ghi chép gia phả qua các thế hệ ở nước Đại Yến.

“Cái thứ rác rưởi gì đâu!” Vương Viễn thuận tay nhét vào trong lòng, ngoài miệng chửi kháy.

Mộ Dung gia nói là hậu duệ của nước Yến, là huyết mạch hoàng đế, nhưng Mộ Dung thị lại được mấy người bình thường? Ví như Ngũ Hồ Loạn Hoa, những hoàng đế phiên bang đó lại có mấy người bình thường? Mộ Dung Phục còn không quên vinh quang của tổ tiên… Nếu như người Hán không quên mối hận Ngũ Hồ Loạn Hoa, vậy gần như cũng sẽ bắt cả nhà ngươi rồi đào mộ tổ tiên ngươi lên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận