Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 886: Thêu hoa thêu chim trong khuê phòng

Đúng vậy chính là thêu...

Con mẹ nó... thế này cũng tương phản quá lớn rồi.

Lúc này, Phi Vân Đạp Tuyết mới nhận ra, vì sao Vương Viễn lại mua cho Đông Phương Bất Bại mấy thứ mà nữ nhân hay dùng.

"Quả nhiên là mỹ nam tử!"

Sau khi đánh giá hai người Vương Viễn một lát, Đông Phương Bất Bại thẹn thùng không thôi, cảm thán một câu.

"Quá khen, quá khen!"

Phi Vân Đạp Tuyết chắp tay thi lễ với Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt khiêm tốn.

"Ta có nói chuyện với ngươi sao? Ngươi nhìn bộ dạng ngươi đi, đấy mà được coi là đàn ông à?"

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì trừng mắt nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, Vương Viễn chợt cảm thấy một cỗ sát ý đánh thẳng tới mặt, làm cho Phi Vân Đạp Tuyết phải lui về sau mấy bước.

Ngay sau đó, ánh mắt Đông Phương Bất Bại lại chuyển tới phía Vương Viễn, thâm tình nói: "Chỉ tiếc, Ngưu đại sư đã vào chốn Phật môn!"

Nói tới đây, Đông Phương Bất Bại lại nói với Dương Liên Đình: "Liên đệ, ta vẫn yêu ngươi nhất!"

"Ta... Ta..!"

Nghe thấy những lời Đông Phương Bất Bại nói... Phi Vân Đạp Tuyết suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu già.

"Ngưu Đại Xuân? Mỹ nam tử? Người này ngoại trừ phải đi khám khoa tâm thần, còn phải ghé qua khoa mắt nữa!" Phi Vân Đạp Tuyết âm thầm mắng.

Mẹ nó, mắt thẩm mỹ của Đông Phương Bất Bại này thật đúng là lệch lạc. Cho dù ông đây không được coi là mỹ nam tử, thì cái tên hòa thượng lừa ngốc chết bầm kia cũng chẳng dính dáng gì tới từ đẹp cả. Đây rốt cuộc là ánh mắt kiểu gì thế?

"Ha ha ha!"

Vương Viễn thấy Đông Phương Bất Bại coi mình là mỹ nam tử thì vô cùng vui vẻ, cười nói: "Cũng được thôi! Vẫn là Đông Phương giáo chủ tinh mắt!"

Đồng thời Vương Viễn lại thầm nghĩ trong lòng: "Đông Phương Bất Bại này tuy là đầu lĩnh tà giáo, nhưng người lại không quá mức xấu xa, ít nhất năng lực thẩm mỹ vẫn rất giống thẳng nam bình thường."

"Đây là lễ vật Ngưu đại sư mang tặng cho ngươi!"

Dương Liên Đình đi lên trước, đưa quần áo, trang sức, son bột nước mà Vương Viễn mua đưa tới tay Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại nhìn thoáng qua, vui vẻ nói: "Ngưu đại sư thật có tâm, lễ vật ngươi mang tới ta rất thích! Không biết ngươi tới Hắc Mộc Nhai tìm ta là có chuyện gì?"

Dễ nhận thấy, Đông Phương Bất Bại là thật sự thích đồ do Vương Viễn mang tới, chứ không phải là ham mê "sắc đẹp" của Vương Viễn.

"Khà khà!"

Vương Viễn cười gian, tiến lên trước vài bước.

Dương Liên Đình thấy vậy thì vươn một tay ra, chặn trước mặt Vương Viễn, quát: "Lui về."

Dương Liên Đình này không có võ công, nhưng sức lực bạn trai lại khá bùng nổ. Hắn ta sợ người đánh lén sau lưng Đồng Bách Hùng này sẽ có ý đồ không tốt với Đông Phương Bất Bại, bảo sao hắn ta có thể mê hoặc Đông Phương Bất Bại thành cái dạng này.

"Không sao!"

Đông Phương Bất Bại xua tay nói: "Ta cảm giác được, Ngưu đại sư không có ác ý, để cho hắn tới ngồi bên cạnh ta đi... Cho dù hắn có tâm hại ta, lấy võ công của ta, thiên hạ này ngoại trừ Liên đệ ngươi, thì còn có ai có thể gây tổn thương cho ta chứ?"

"..."

Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết đều cảm thấy ê hết cả răng, không cẩn thận bị đút cho một miệng đầy thức ăn cho chó, quá ghê tởm.

Dương Liên Đình cũng biết lời này của Đông Phương Bất Bại không sai, vì thế bèn đứng sang bên cạnh, ý bảo Vương Viễn đi qua.

Vương Viễn đi tới cạnh Đông Phương Bất Bại, kéo ghế ngồi xuống nói: "Đừng gọi Ngưu đại sư nữa, quá khách sáo rồi!"

"Ngưu hiền đệ!" Đông Phương Bất Bại lập tức sửa lời.

"Đông Phương tỷ tỷ!" Vương Viễn cũng theo cột mà bò lên, nịnh nọt tới ghê tởm. Phi Vân Đạp Tuyết đứng cách đó không xa phải cố nén xúc động muốn dùng một kiếm đâm chết hòa thượng này.

Nguyên tắc xử sự của Vương Viễn chính là, kẻ địch đánh thắng được mới gọi là kẻ địch, kẻ địch không đánh lại được thì có thể không đắc tội là không đắc tội. Nếu không phải có mối thù giết con với Âu Dương Phong, sao Vương Viễn có thể trở thành địch với lão ta chứ. Đông Phương Bất Bại này còn mạnh hơn Âu Dương Phong cả một cấp bậc, đương nhiên miệng nhỏ của Vương Viễn không khác gì bôi mật, chỉ còn thiếu giấy vàng để kết bái làm huynh đệ.

"Đệ đệ tốt, có chuyện gì thì cứ nói, nếu tỷ tỷ làm được, chắc chắn sẽ giúp ngươi!"

Đối với một tiếng "Đông Phương tỷ tỷ" này của Vương Viễn, Đông Phương Bất Bại rất hưởng thụ, lập tức hứa hẹn.

"Chuyện là..."

Vương Viễn nói: "Đệ có một người bạn, ăn nhầm phải Tam Thi Não Thần Đan của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta. Đệ đệ ta thật sự không muốn nhìn hắn chết oan chết uổng, cho nên cả gan tới đây xin giải dược cho hắn."

"Tam Thi Não Thần Đan?" Đông Phương Bất Bại hỏi: "Người bạn kia của ngươi tên là gì? Thuộc bộ phận nào của thần giáo?"

Dù sao Đông Phương Bất Bại cũng là kiêu hùng một thế hệ, người có tư cách ăn Tam Thi Não Thần Đan hoặc là nòng cốt của Nhật Nguyệt Thần Giáo, hoặc là người khó khống chế, đương nhiên không thể dễ dàng giao giải dược, phải hỏi rõ ràng mới được.

"Hắn không phải người trong thần giáo!" Vương Viễn nói: "Chỉ là một tiểu thái giám!"

"Thái giám?" Đông Phương Bất Bại nghi ngờ nói: "Tam Thi Não Thần Đan của thần giáo chúng ta tuy là độc dược, nhưng cũng không phải là đồ bày bán tràn lan, người bình thường không thể nào ăn nhầm được. Ngưu hiền đệ chớ lừa ta, rốt cuộc người nọ ăn phải Tam Thi Não Thần Đan như thế nào?"

"Thật sự!" Vương Viễn vội vàng giải thích: "Hắn ăn phải Tam Thi Não Thần Đan là do ta cho..."

"Tại sao ngươi lại có được Tam Thi Não Thần Đan?" Đông Phương Bất Bại lại hỏi.

"Nhậm Doanh Doanh cho..." Vương Viễn nói: "Ta tìm một tên hán tử cho nàng ấy."

"Ha ha ha! Thì ra là nàng!" Đông Phương Bất Bại cười nói: "Bản thân ta cũng hâm mộ nàng ấy, có thể làm nữ nhân chân chính, trải qua cuộc sống bình thản yên ổn."

Thực không nhìn ra, Đông Phương Bất Bại kiêu hùng một thế hệ, chỉ trốn trong phòng thêu hoa thêu chim lại có nguyện vọng là làm một nữ nhân bé nhỏ... Yêu cầu đó không hề cao, nếu như vẫn giữ được phép tắc, thì còn tốt hơn cái lão khốn nạn làm đầu lĩnh tà giáo Nhậm Ngã Hành kia rất nhiều.

Tất cả mọi người đều là thanh niên của thời đại mới, cũng không thể bởi vì giới tính biến đổi của người ta mà kỳ thị, ít nhất "Đông Phương cô nương" hàng ngày vẫn chỉ an phận làm một nữ otaku (trốn trong nhà), không đắc tội với ai, cũng không có điên cuồng diss người này diss người kia, lại càng không dùng thân phận người biến tính trói buộc những người không hiểu cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận