Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 313: Giả Vật Đại Hình

“Ta…”

Vương Viễn còn chưa dứt lời, Rõ Như Ban Ngày suýt chút nữa thì phun một ngụm máu tươi, nhìn Điều Tử với vẻ nghi ngờ. Ánh mắt đó rõ ràng là đang chất vấn: “Lão đại, hắn chính là cao nhân mà ngươi nói đó sao?”

“Ặc…”

Điều Tử lau mồ hôi, ngượng ngùng đáp: “Phân tích các loại là đặc điểm trinh thám của Ngưu ca.”

“Thật sao?” Rõ Như Ban Ngày nghi ngờ.

“Có lẽ là vậy…” Điều Tử xấu hổ.

“Các người có thủ dụ của Kiều Phong không?” Lúc này, Vương Viễn lại hỏi.

Thân là người chơi quan phủ, thân phận của Điều Tử chắc hẳn có chút đặc thù. Nếu hắn đã tới để điều tra chuyện này, chắc hẳn sẽ có thứ như thủ dụ, đến lúc đó hợp thành một đội cùng tiến vào, chẳng phải là tuyệt vời sao.

“Thủ dụ? Không có…”

Điều Tử nhíu mày đáp: “Chúng ta nhận được lệnh từ quan trên, tới nơi này điều tra một chút.”

“Vậy ngươi thử xem có thể vào được hay không?” Vương Viễn đáp.

Cùng là nhiệm vụ, thân là môn phái quan phủ, theo lý mà nói thì Cái Bang hẳn sẽ nể mặt.

Nhưng ai ngờ hai thủ vệ ở cửa kia lại vô cùng cố chấp, thấy Điều Tử bước tới, vẫn nói câu kia: “Không có thủ dụ của Bang chủ thì mẹ nó ai cũng đừng hòng tiến vào, quan phủ sao? Là cái rắm ấy! Từ trước đến nay Cái Bang vốn không coi ngươi ra gì…”

Không hổ là thiên hạ đệ nhất Cái Bang, quả nhiên có khí phách.

“Ôi…”

Thấy Điều Tử cũng khó chịu vì bị từ chối, Vương Viễn thở dài nói: “Không có cách nào khác, xem ra chúng ta chỉ có thể đi loanh quanh tổng đàn Cái Bang, xem có lỗ chó gì đó hay không để chúng ta chui vào.”

“Lỗ chó?”

Rõ Như Ban Ngày nhìn chằm chằm vào Điều Tử, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ chất vấn.

Mẹ nó, ngày thường được Điều Tử ba hoa đến vô cùng kì diệu, hôm qua còn là cao nhân giành được vị trí thứ nhất trên bảng tích phân hoạt động, lẽ nào chính là khí chất này sao?

“Ha… ha ha.”

Điều Tử cười một tiếng ngượng ngùng rồi đáp: “Ngưu ca không cần phiền lòng!”

Cùng lúc nói xong, Điều Tử móc một miếng lệnh bài vô cùng bẩn từ trong ngực ra rồi đưa tới trước mặt thủ vệ.

“Ồ… vào đi!”

Hai thủ vệ nhìn thoáng qua lệnh bài, lúc này nhường đường cho ba người họ.

"Chẳng phải ngươi không có thủ dụ sao?"

Sau khi đi vào tổng đàn Cái Bang, Vương Viễn khó hiểu hỏi Điều Tử.

Rõ ràng vừa rồi Điều Tử nói mình không có thủ dụ, nhưng lại lấy ra được một miếng lệnh bài, việc này thật kỳ quặc.

"Đúng vậy!" Điều Tử cười đáp.

"Vậy ngươi cho bọn họ nhìn cái gì vậy?" Vương Viễn buồn bực hỏi.

"Cái này..." Điều Tử lật lại, chỉ thấy trong tay hắn có một tấm thiết lệnh đen như mực, bên trên khắc ba chữ "Lục Phiến Môn".

"Không ngờ Cái Bang cũng là cái loại đi nịnh nọt!"

Thấy lệnh bài trong tay Điều Tử, Vương Viễn không nhịn được bĩu môi...

Hai thủ vệ vừa rồi còn trâu bò hét lên tỏ ý mình không thèm nhìn quan phủ vào mắt, không ngờ thấy lệnh bài của Điều Tử xong lại là bộ mặt khác, ngoài miệng một kiểu sau lưng một kiểu, thật sự khiến người ta khinh bỉ.

"Không liên quan đến Cái Bang!" Điều Tử mỉm cười, tay đột nhiên vận nội lực, chỉ thấy tấm thiết bài kia hơi lắc lư, sau đó biến thành một miếng lệnh bài lem luốc, chữ bên trên cũng biến thành chữ "Hồng".

"Đây... đây là chiêu thức gì?" Vương Viễn kinh ngạc hỏi.

"Giả Vật Đại Hình! Làm một nhiệm vụ ẩn mới học được một môn kỳ thuật."

Điều Tử vừa nói vừa tiện tay biểu diễn chiêu thức của mình.

[Giả Vật Đại Hình] (Kỳ Thuật)

Đẳng cấp: Không biết

Tầng tu luyện: Tầng một/ MAX (0/0)

Căn cốt +2

Nội lực +100

Giả Vật: Có thể thu thập tất cả các vật phẩm đã từng nhìn thấy vào trong đồ giám.

Đại Hình: Có thể tạm thời biến các vật phẩm khác nhưng cùng loại thành hình dạng đạo cụ có trong đồ giám.

"Thì ra là kỳ thuật! Chẳng trách!"

Vương Viễn cũng chẳng xa lạ gì đối với loại kỳ thuật này. Phúc Ngữ Thuật của hắn chính là một môn kỳ thuật, có thể mô phỏng theo giọng nói của người khác, chức năng không khác lắm so với "Giả Vật Đại Hình" của Điều Tử, chỉ khác ở chỗ một bên là mô phỏng âm thanh, một bên là mô phỏng hình dạng.

Điều Tử là người của quan phủ, các môn phái giang hồ bất luận là chính hay tà đều không thích quan phủ lắm. Cho nên Điều Tử hành sự ít nhiều gì cũng bị người khác chĩa mũi nhọn vào, có môn kỳ thuật này, ra vào các đại môn phái cũng khá là tiện lợi.

"Vì sao trên lệnh bài kia lại có chữ 'Hồng'?" Vương Viễn lại thắc mắc.

Bang chủ Cái Bang là Kiều Phong, theo lý thì trên thủ dụ phải có một chữ "Kiều" mới đúng.

"Ta chưa từng nhìn thấy thủ dụ của Kiều Phong." Điều Tử bất đắc dĩ nói: "Nhưng mấy hôm trước ta bắt kẻ trộm ở hoàng cung Biện Lương, gặp một lão ăn mày ăn trộm. Lão tự xưng mình là bang chủ Cái Bang, cho ta xem lệnh bài này. Cho nên vừa rồi ta thử một chút, không ngờ lão già kia lại không hề gạt người..."

"Thật là kỳ quặc!"

Vương Viễn buồn bực nói: "Thủ vệ muốn thủ dụ của bang chủ, thủ dụ này của ngươi cũng hữu dụng. Chẳng phải chứng tỏ Cái Bang vẫn còn một bang chủ họ Hồng nữa ư?"

"Không kỳ quặc!" Điều Tử nói: "Câu chuyện và bối cảnh trong game này vốn vượt qua các thời đại. Một môn phái có hai chưởng môn là điều rất bình thường. Chẳng phải Thiếu Lâm tự các ngươi còn có một hòa thượng Phương Chứng đấy sao?"

"Có lý!" Vương Viễn gật đầu như có điều suy nghĩ.

Đúng vậy, không những Thiếu Lâm tự, mà ngay cả phái Võ Đang còn có một Xung Hư đạo trưởng, ngay cả ma giáo, trừ Dương Đỉnh Thiên ra thì còn có một NPC cao cấp tên Trương Vô Kỵ làm giáo chủ. Hiển nhiên tuyến thời gian của game này tuy khá loạn, nhưng chức vị của NPC không hề thay đổi vì điều đó.

Một công ty lớn mấy chục nghìn người còn có chủ tịch và tổng giám đốc cơ mà, đại bang phái như Cái Bang riêng NPC đã có mấy trăm nghìn người thì có hai lãnh đạo cũng không quá đáng chút nào.

Tóm lại Điều Tử là kẻ chuyên nghiệp, suy nghĩ rõ ràng hơn người bình thường rất nhiều.

Cất lệnh bài trong tay đi, ba người Vương Viễn đi vào trong nội bộ tổng đàn Cái Bang. Phó bang chủ Cái Bang vừa mới chết, bầu không khí trong bang rất u ám.

Không có nhiều người tụ tập, ba người Vương Viễn đi thẳng vào phủ của Mã Đại Nguyên.

Đến nhà Mã Đại Nguyên, đi vào trong sảnh chính, ba người thấy thi thể Mã Đại Nguyên đang nằm giữa cửa, hai bên cạnh là người nhà đang mặc tang phục khóc lóc kêu gào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận