Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 919: Lệnh bài của Đoàn hoàng gia

Nói xong, Tiêu Phong lại nói với Vương Viễn: “Sư đệ, ta biết ngươi vẫn luôn muốn hòa giải mâu thuẫn giữa ta và nhà họ Đoàn, nhưng thù của cha mẹ và ân sư, làm sao có thể bỏ qua như vậy được?”

“…”

Vương Viễn nghe vậy, trong lòng cả kinh, rốt cuộc Tiêu Phong vẫn là Tiêu Phong đó thôi, lòng dạ vẫn như tấm gương sáng, toàn bộ hành động của mình đều bị y nhìn thấu rõ ràng.

Nhưng Tiêu Phong không biết rằng cái chết của cha mẹ và sư phụ y, không hề liên quan một chút gì đến Đoàn Chính Thuần hết…

Bởi vì đại ca cầm đầu hoàn toàn không phải là Đoàn Chính Thuần!

Bằng không, Vương Viễn thà rằng không làm nhiệm vụ, trực tiếp giúp Tiêu Phong làm thịt Đoàn Chính Thuần cũng không thành vấn đề.

Đoàn Chính Thuần lại càng oan ức đến cực điểm, nói với vẻ mặt mơ hồ: “Kiều bang chủ, tại hạ ở Đại Lý bao năm, không hề có liên quan gì đến các hạ, tại sao lại có thù hận nhỉ?”

Nguyễn Tinh Trúc cũng nói: “Không dám dẫn con về nhà là ta, đưa con cho người khác nuôi nấng cũng là ta, cho dù chuyện nhà chúng ta có liên quan đến Kiều bang chủ, thì ngươi cũng phải bênh vực kẻ yếu, giết ta là được!”

“????”

“????”

Trên đầu Vương Viễn và Kiều Phong nhảy lên một chuỗi dấu chấm hỏi.

“Lời này của Đoàn phu nhân là có ý gì?” Tiêu Phong đột nhiên phát hiện ra mình đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Cái hố trong đầu Vương Viễn càng to hơn, hắn chỉ vào Tiêu Phong và nói trong sự sợ hãi: “Lẽ nào sư huynh ngươi cũng là con riêng của Đoàn vương gia sao? Thực ra là huynh muội với A Châu!”

“Không! Không có khả năng! Ngươi đừng có ăn nói lung tung!” A Châu sợ đến mức mặt mày xám ngoét.

Đoàn Chính Thuần lại càng lùi lại một bước, suýt chút nữa thì ngã bệt mông xuống đất, hỏi: “Năm nay Kiều bang chủ bao nhiêu thổi?”

Rất dễ nhận thấy, Đoàn Chính Thuần cũng sợ hãi, gã thả thính khắp nơi, lỡ như Tiêu Phong cũng là con trai của gã, vậy không phải là làm chuyện đại nghịch rồi sao.

Tiêu Phong thoạt nhìn cũng không tính là trẻ tuổi cho lắm, nhưng xuất thân Cái Bang… trông già cũng là chuyện rất bình thường.

“Ba mươi!” Tiêu Phong thành thật đáp.

“Cũng may, cũng may!”

Đoàn Chính Thuần vỗ lên ngực, nói: “Lúc ngươi sinh ra, ta mới là một đứa trẻ mười tuổi thôi.”

“Đứa trẻ mười tuổi…”

Vẻ mặt của Tiêu Phong đột nhiên cứng đờ, lập tức sững sờ.

Thảm án Nhạn Môn quan là chuyện ba mươi năm trước, khi đó Đoàn Chính Thuần cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có thể khiến quần hùng Trung Nguyên sùng bái, vậy đại ca cầm đầu đó chắc chắn phải là hạng đức cao vọng trọng, làm sao có thể đi nghe lệnh của một đứa trẻ con được chứ?

“Ngươi thật sự mới bốn mươi thôi sao?” Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi: “Ta còn tưởng nội công Đoàn gia có thể bảo trì tuổi xuân chứ?”

“Ta thật sự bốn mươi tuổi mà!”

Đoàn Chính Thuần chắc chắn đáp.

“Thế này không đúng! Tại sao?”

Tiêu Phong ngẩng đầu, nhìn thấy câu thơ phía trên tranh chữ treo trong căn phòng, con ngươi co rụt lại, y bước nhanh về phía trước, chỉ vào chữ phía trên, hỏi: “Đây là chữ của ngươi sao?”

“Chê cười rồi!”

Đoàn Chính Thuần ngại ngùng đáp.

“Ta thật ngu, thật ngu!” Tiêu Phong tự vả mình một cái thật mạnh, nói: “Không ngờ Tiêu Phong ta lại bị một ả đàn bà chơi đùa trong lòng bàn tay như vậy, còn suýt chút nữa hại chết người con gái mà ta yêu nhất.”

Nói đến đây, y liếc mắt nhìn A Châu, nghĩ lại mà sợ. Đồng thời, lại cảm ơn Vương Viễn một hồi.

Y biết, thuật dịch dung đó, trong thiên hạ chỉ có mỗi A Châu và Vương Viễn biết, A Tử cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên cầu, nếu không phải Vương Viễn nhảy ra cản trở, thì chỉ sợ mình đã giết lầm A Châu rồi, nếu chuyện này thật sự xảy ra, mình chắc chắn sẽ hối hận cả đời này mất.

Lúc này, Tiêu Phong lại càng thêm hổ thẹn, bởi vì mình nhất thời hồ đồ mà giết lầm con của người khác, y hiển nhiên vô cùng hối hận, cho dù A Tử là loại người ngang ngược độc ác, nhưng tội cũng không đến mức phải chết…

Đương nhiên, đối với Vương Viễn mà nói, A Tử đi chết thay cho A Châu, có thể nói là chết có ý nghĩa, cũng xem là chuyện duy nhất có giá trị mà A Tử làm suốt cả đời này.

“Ôi… thật may mà có Ngưu đại sư!” Đoàn Chính Thuần cũng nói: “Bằng không chuyện giữa chúng ta, chắc chắn sẽ không thể giải quyết rõ ràng như vậy.”

Lời này của Đoàn Chính Thuần ngược lại cũng không sai.

Con người của Tiêu Phong hữu dũng hữu mưu, duy chỉ khi đối mặt với thù hận, đầu óc sẽ dễ dàng bị chập mạch, nếu không phải Vương Viễn vẫn luôn liều mạng hòa giải mâu thuẫn giữa hai người, thì một nhà Đoàn Chính Thuần đã sớm bị Tiêu Phong giết sạch cả rồi, còn cho y giải thích nữa hay sao?

Nếu Tiêu Phong thật sự giết Đoàn Chính Thuần, y cũng chưa chắc đã vui vẻ, dù sao thì đó cũng là cha đẻ của A Châu, ngươi giết cha ta, ta giết cha ngươi, thù định báo đến bao giờ… giữa hai người chắc chắn sẽ có vết nứt, không chừng đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì khác.

“Thật sự cảm ơn sư đệ nhiều!”

Tiêu Phong và Đoàn Chính Thuần đều chắp tay với Vương Viễn.

Chướng ngại giữa hai người được cởi bỏ, nguy cơ của Đoàn Chính Thuần được giải trừ, cùng lúc đó, Vương Viễn cuối cùng cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ… giang hồ lịch duyệt tăng, độ hảo cảm… danh vọng…]

“Nào có nào có!”

Vương Viễn liên tục xua tay, khiêm tốn đáp: “Hóa giải thù oán trong thiên hạ chính là đạo phổ độ chúng sinh của Phật môn, đây đều là chuyện mà tiểu tăng nên làm! Các ngươi tuyệt đối đừng hậu tạ, sư phụ ta sẽ phê bình ta.”

“Ha ha!”

Đoàn Chính Thuần và Tiêu Phong đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu nói: “Quả nhiên, Ngưu sư đệ/ Ngưu đại sư không hề thay đổi một chút nào!”

Nói xong, Đoàn Chính Thuần lôi một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, rồi đưa cho Vương Viễn, nói: “Hoàng huynh đã truyền thụ Nhất Dương Chỉ cho ta, những võ công khác trên người ta ngươi chắc chắn cũng không nhìn trúng, vậy ngươi cầm lệnh bài này đi, sau này có chuyện, cứ cầm lệnh bài này đi tới hoàng cung Đại Lý là được!”

[Thiên Hạ Đoàn gia thủ dụ] (Vật phẩm dặc biệt)

Hiệu ứng đặc biệt: Thấy lệnh bài như thấy chưởng môn Đoàn gia.

Giới thiệu vật phẩm: Tín vật của hoàng tộc Đoàn thị.

“Chỉ thế thôi á…” Vương Viễn bĩu môi, có hơi bất mãn.

Hắn cũng không phải chưa từng thấy loại đồ vật như thủ dụ này, thủ dụ của Huyền Từ và Hắc Mộc lệnh lần lượt là tín vật của chưởng môn Thiếu Lâm tự và Nhật Nguyệt Thần giáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận